Quân Lâm đem Tiểu Ngọc tỷ đệ nhận quay về Duyệt Tân Lâu, an bài ở lại hậu viện, sau đo phân phó Tiểu Ngọc chiếu cố thật tốt tỷ hắn liền hồi cung.
Vừa đến trong cung lại nhìn thấy Tiểu Lan xông tới mặt, nói. “Điện hạ, có chuyện rồi.”
“Có chuyện gì sao?” Quân Lâm cảm thấy kỳ quái nói.
“Lưu Vũ lại mang binh xâm chiếm quốc gia của ta, đại tướng quân hôm nay đã được mời quay về biên cương.”Tiểu Lan nói.
“Đại tướng quân có phải là Ngụy Viễn Chinh không?” Quân Lâm vội vàng hỏi.
“Vâng, phải.”Tiểu Lan nghi ngờ nói, “Điện hạ biết hắn sao?”
“Ừ, hắn là Đại ca kết bái của ta .” Quân Lâm cũng không giấu diếm nói.
“Oa, điện hạ ngươi thật là lợi hại nha, có thể cùng đại tướng quân kết bái.”Tiểu Lan hí hử nói.
“Lưu Vũ hung ác độc, địa lắm sao?” Quân Lâm lo lắng nói.
“Đương nhiên a, hung ác độc địa lắm, nếu không Hoàng Thượng sao lại gấp như vậy?”Tiểu Lan cười nói.
“Nga, nương ở nơi nào?” Quân Lâm nghĩ thầm gấp cũng vô dụng, đem chuyện trước mặt giải quyết đã.
“Nương nương ở thư phòng đọc sách.”Tiểu Lan nói. Quân Lâm vừa nghe liền hướng thư phòng đi.
“Lân nhi, đã trở về rồi sao. Có mệt không?” Tấn phi từ ái hỏi.
“Không phiền lụy, nương, người có tiền hay không a?” Quân Lâm mặt không khỏi đỏ lên, không dám thở mạnh hỏi.
“Ha hả, có a, Lân nhi muốn sao?” Tấn phi cười nói.
“Ân, nương, hài nhi chỗ cần dùng, chờ trở về sẽ trả lại cho nương.” Quân Lâm cười nói. (vựng, nói dối không đỏ mặt, rõ ràng là đi cấp cho mỹ nhân. )
“Ngốc tử này, ngươi muốn dùng cứ việc cầm đi, còn cùng nương khách khí nữa.” Tấn phi quát quát mũi của Quân Lâm, cười nói.
“Hắc hắc, ta sợ nếu nương đưa hết tiền cho ta liền không có để sài.” Quân Lâm cười hì hì ôm Tấn phi, nghe hương vịtrên người nàng, trong ngực cái liền cảm thấy thỏa mãn a.
“Được rồi, được rồi, đều lớn rồi, lại còn muốn được nương ôm sao. Đi nghỉ ngơi đi.” Tấn phi nhìn nàng, cười nói.
“Tuân mệnh, mẫu thân đại nhân.” Quân Lâm làm một động tác chọc cười Tấn phi.
Bởi vì, không biết mua một hoa khôi cản bao nhiêu tiền nhiều, cho nên Quân Lâm cầm hơn mười vạn lượng ngân phiếu đi đến Phiêu Hương Lâu
Lúc này, trong Phiêu Hương Lâu tân khách đã chật ních, đại gia đều cạnh tranh muốnbài tử Vũ Yên .
“Đại gia chú ý, bán đấu giá chính thức bắt đầu, một trăm lượng hoàng kim vi, người trả giá cao thì được, hiện tại bắt đầu.”
Tú bà thanh âm của vang dội, có tiền ánh mắt sao có thể không sáng a?
“Hai trăm lượng.”
“Hai trăm năm mươi lượng.”
“Ba trăm lượng”
“Một nghìn lượng.”
Đại gia đồng loạt nhìn người vừa ra giá, ngươi đoán là ai? Quân Lâm sao? Không phải, là một vị công tửxa lạ mà tuấn tú .
“Có còn hay không còn người tăng giá?” Tú bà cười nói.
“Hai nghìn lượng.” Lại một vị công tử không phục ra giá.
“Một vạn lượng.” tuấn tú công tử mỉm cười tiếp tục tăng giá. Quân Lâm nóng lòng, xem ra công tử kia là xem tiền như giấy mà.
“Một vạn lượng lần một, một vạn lượng lần hai. . .” tú bà mắt đều cười híp.
“Hai vạn lượng.” Quân Lâm vội vàng hô.
“Hảo hảo hảo, vị công tử này có muốn tăng giá không?” Tú bà hướng tuấn tú công tử hỏi. Chỉ thấy tuấn tú công tử xoay người nhìn chằm chằm Quân Lâm một lúc lâu, rồi lại mang theo tùy tùng ly khai. Quân Lâm nghĩ thầm đều là tiểu tử này làm hại mình, đau lòng a!
“Hảo, Vũ Yên tối nay là của công tử ngài.” Tú bà cười híp mắt nói.
“Chờ một chút, chờ một chút. . .” Quân Lâm lôi kéo tú bà ra góc đi, “ma ma, có thể thương lượng với ngươi chuyện này không?”
“Có chuyện gì a?” Tú bà kỳ quái nói.
“Ta nghĩ muốn thay Vũ Yên cô nương chuộc thân có thể được không?” Quân Lâm nói.
“Có thể, có thể a, nhưng là ngài cũng biết Vũ Yên là người cao quý nhất của chúng ta, chuộc thân tiền có thể là đắt rất.”
Tú bà nhìn người này khí chất cao quý, nghĩ thầm cái này có thể hảo hảo mà lấy một khoản dưỡng lão.
“Nhiều hay ít, ngài ra giá đi.” Quân Lâm thẳng thắn mà nói, ngực lại đang rỉ máu.
“Năm mươi vạn lượng.” Tú bà như sư tử ngoạm được mồi, ra cái giá trên trời.
“Quá mắc, có thể hay không giảm xuống.” Quân Lâm cò kè, mặc cả.
“Bốn mươi lăm vạn lượng, thì sao?” Tú bà nói.
“Hai mươi vạn lượng, muốn hay không muốn?” Quân Lâm một hơi thở nói, “Không muốn ta lại đi.”
“Ai, chờ một chút, chờ một chút, có thể có thể a.” Tú bà liền vội vàng kéo Quân Lâm, nghĩ thầm hai mươi vạn lượng cũng đủ để nàng ăn uống cả đời.
“Tốt, thành giao. Khế ước bán thân của nàng đâu?” Quân Lâm móc ra ngân phiếu, nhìn tú bà.
“Ngươi chờ một chút, ta đi đưa cho ngươi.” Tú bà trở về phòng cầm lấy khế ước bán thân của Vũ Yên.
“Cái này lại là, cho ngươi.” Tú bà đem khế ước bán thân đưa cho Quân Lâm, đồng thời nắmtrong tay ngân phiếu của Quân Lâm . Quân Lâm nhìn một chút, xác định không có lầm mới phóng đi Trích Nguyệt Lâu tìm Vũ Yên.
“Tiểu thư, ngươi thực sự muốn. . .” Tiểu Cúc hỏi không ra miệng, chỉ có thể thay tiểu thư kêu khổ.
“Tiểu Cúc, ngươi xuống phía dưới đi.” Vũ Yên thở dài, thân bất do kỷ có thể làm sao chứ?
“Tiểu thư. . .” Tiểu Cúc ánh mắt chứa lệ kêu lên, nghĩ thầm tiểu thư tốt như vậy, sao hội như thế mệnh khổ?
“Tiểu Cúc, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Vũ Yên nghĩ cũng có chút nghẹn ngào.
Tiểu Cúc bất đắc dĩ đi ra, chỉ còn Vũ Yên ngồi ở bên giường, đợi vị khách nhân thứ nhất của mình.