Quân Lâm trở lại trong cung, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc có cứu Vũ Yên đang ở trong nước sôi lửa bỏng được không? ( Quân Lâm? Ta. . . Ta đây là không đành lòng nhìn thấy mỹ nhân gặp rủi ro mà không cứu nha! Ta xem ngươi nếu như không giúp là rắp tâm bất lương nga! *-*)
“Điện hạ của ta, ngày hôm nay ngài đi chơi rất là vui vẻ sao?”Tiểu Lan cười hỏi.
“Ừ, hài lòng, đương nhiên là hài lòng!”
Quân Lâm xoa xoa cái mũi của Tiểu Lan. “Được rồi, Tiểu Lan, có thể hay không từ ngoài cung đưa người vào?”
“Rất khó ôi chao, muốn tiến cung là chuyện không hề dễ dàng, hơn nữa ở trong cung không thể tạo ra bất cứ sai lầm nào. Nếu như mình vẫn còn muốn sống. Chỉ cần sai một chút, bất cứ lúc nào đầu cũng có thể bay nga~~~”Tiểu Lan cổ quái nhìn Quân Lâm.
“Ha hả, ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.” Quân Lâm cười cười cho qua.
“Nói. . . . . ngươi có phải hay không là ở bên ngoài có nữ nhân?”
Tiểu Lan mặt không thay đổi đề ra nghi vấn nhìn Quân Lâm, rất giống thê tử đang tra hỏi trượng phu vậy.
“Tiểu Lan, ngươi tưởng tượng cũng hay quá chứ? Ta sao có khả năng có nữ nhân ở bên ngoài chứ?”
Quân Lâm thật muốn cười to,
nàng là nữ nhân mà ôi chao, nhiều lắm. . . Ách. . . Nhiều lắm cũng là thầm mến nữ nhân đi? Ha ha ha…….“Hừ, ngày hôm qua không phải thoáng cái đã tới rồi hai người rồi sao!”Tiểu Lan bĩu môi nói.
“Ha ha, là hoàng thượng ban cho, không là tự ta muốn a!” Quân Lâm buồn cười nói.
“Hảo rồi, chúng ta đi ăn đi.” Quân Lâm lôi kéo Tiểu Lan đi dùng cơm.
Buổi tối, Quân Lâm nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy chính mình vẫn nên tìm việc gì đó để làm.
Suốt ngày ăn chơi, thật là lãng phí thời gian, cảm giác không được thoải mái cho lắm.
Hơn nữa, giống như ngày hôm nay muốn giúp người khác thì mới nhận ra mình hội sao lại vô dụng như vậy? Xem ra, vẫn nên sử dụng thật tốt hảo một nghìn lượng hoàng kim kia đi.“Ha ha, bản thân ta đây nên làm nên một niên đại thần thoại nga~.” Quân Lâm suy nghĩ một chút lại si ngốc nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Quân Lâm tựu lại chạy ra ngoài cung.
“Đại ca, Đại ca.” Quân Lâm vừa thấy Ngụy Viễn Chinh liền nhào tới.
“Có chuyện gì sao a? Quân Lâm, chẳng lẽ ngày hôm nay là muốn cùng Đại ca học kiếm pháp sao. . .” Ngụy Viễn Chinh cười đến ái muội.
“Sao lại có chuyện gì được? Đại ca, nghĩ đi đâu vậy ta nghĩ muốn làm việc buôn bán. Nhưng là ở trong kinh thành ta lại không quen, Đại ca có bằng hữu là làm việc buôn bán không?” Quân Lâm trừng mắt nhìn Ngụy Viễn Chinh rồi nói.
“Ừmm. . . Có là có, bất quá đã lâu không liên lạc. Đại ca bây giờ là trở về nghỉ ngơi, qua một thời gian sau còn phải quay về biên cương.”
Ngụy Viễn Chinh suy nghĩ một chút nói, “Nếu đệ thật sự muốn làm,Đại ca có thể được giúp ngươi giới thiệu một người.”
“Tốt quá.” Quân Lâm vui vẻ gật đầu.
Buổi trưa, xuống ngựa tại một khách sạn bình dân“Tịch huynh, đã lâu không gặp.” Ngụy Viễn Chinh ân cần thăm hỏi lão bằng hữu đã nhiều năm không gặp.
“Ha ha ha, đúng vậy, hiện tại Ngụy huynh đều đã là Đại danh trấn quốc tướng quân, tiếng tăm lẫy lừng rồi.” Tịch Thiên Minh cười nói.
“Ha ha, được rồi, đây là đệ đệ kết bái của ta Quân Lâm. Quân Lâm, đây là vịhảo bằng hữu của Đại ca Tịch Thiên Minh.” Ngụy Viễn Chinh đối hai người giới thiệu.
“Tiểu đệ bái kiến Tịch Đại ca.” Quân Lâm hơi cúi người.
“Khách khí, khách khí rồi, đây vị tiểu huynh đệ vừa nhìn đã thấy là người nhân trung long phượng(*) a.” Tịch Thiên Minh cười nói.
(*) là người có khí chất hơn người.
“Ha ha, ngươi cũng đừng khen hắn, miễn cho hắn lại kiêu ngạo.” Ngụy Viễn Chinh cười nói.
“Đại ca.” Quân Lâm ý bảo Ngụy Viễn Chinh nói đến chính sự.
“Nga, biết biết. Tịch huynh, trước hết nghe ta nói ta đã, huynh đệ này của ta nghĩ muốn làm việc buôn bán. Bất quá, mỗi một mình hắn, hắn chắc chắn là sẽ không thành công, cho nên ta nghĩ xin ngươi giúp một tay.” Ngụy Viễn Chinh nói.
“Nga? Quân Lâm huynh đệ là muốn làm chuyện sinh ý(*) gì?” Tịch Thiên Minh hiếu kỳ,
vị tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ mà thoạt nhìn lại có khí chất cao quý. Tại sao lại muốn chính mình đi kiếm tiền!(*) chuyện làm ăn
“Ta nghĩ muốn mở một tửu lâu.” Quân Lâm nói.
“Nga, ta là buôn bán ngọc khí, nếu như ngươi muốn mở tửu lâu, ta không thể giúp được ngươi rồi.” Tịch Thiên Minh nói thẳng.
“Ha hả Tịch Đại ca, ta đối với kinh thành chính là không quen, chỉ muốn tìm một cửa hàng mặt tiền vả lại cũng có nhiều người. Nếu ở chỗ đông người thì càng tốt” Quân Lâm cười nói.
“Nga, ta đây cũng có thể hỗ trợ được, chỉ là là đến lúc khai trương, Quân Lâm đệ đệ cũng đừng quên mời ta làm khách nga.” Tịch Thiên Minh cũng cười.
“Đương nhiên, đương nhiên.” Quân Lâm nâng chén, “Vậy tiểu đệ trước hết cám ơn Tịch Đại ca.”
“Hảo, thật tốt quá.”
Ngụy Viễn Chinh cười bưng rượu lên, nói, “Ngày hôm nay chúng ta là tốt rồi, hảo chúc mừng một phen đi.”
“Tốt.” Tịch Thiên Minh cũng nâng chén lên nói.