Chương 4

Ôn Trường Điều lau máu trên quần áo, nói: “Đó là đại ca của tôi.”

"Tránh ra."

Chương Minh Kiêu lại liếc nhìn Húc ca, nắm lấy cổ áo của Ôn Trường Điều, lui ra ngoài.

Người đàn ông gọi là Húc ca trấn an đám thiếu niên thiếu kiên nhẫn, quay người lại nhìn Chương Minh Kiêu đang ép Ôn Trường Điều đến chỗ đống rác màu đen, nhặt máy ảnh lên.

Ôn Trường Điều đột nhiên vươn tay nắm lấy dây đeo máy ảnh, nắm thật chặt, nhìn về phía Chương Minh Kiêu: "Anh muốn làm gì?"

“Làm gì?” Chương Minh Kiêu treo máy ảnh lên cổ, sờ sờ cái trán bầm tím, nhìn xương mày không cầm được máu của Ôn Trường Điều, tặc lưỡi, đặt tay lên vết thương của mình, nói: “Dùng nó để ngăn kẻ xấu rình rập."

Chương Minh Kiêu thu hồi dao bấm, ánh mắt sắc bén liếc nhìn những người phía sau Ôn Trường Điều: “Ôn Trường Điều thay các người trả lại chuyện này, tôi rất hài lòng, nhưng sẽ không có lần sau, nếu có lần sau, tôi không ngại chơi đùa gì đó thú vị với các người lần nữa.”

Hắn giơ máy ảnh lên, chĩa vào khuôn mặt muốn gϊếŧ hắn của Ôn Trường Điều, chụp một bức ảnh đẹp.

Ánh sáng tốt, người cũng đẹp, có thể đặt cạnh đầu giường để có giấc mơ ngọt ngào.

"Đừng gây sự với tôi."

Chương Minh Kiêu vẫy tay về phía họ, bộ đồ đen của hắn dính đầy bụi, vết máu nhuộm màu tay áo trắng, hắn nhìn Ôn Trường Điều và nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Húc ca nhìn mấy người đang rảo bước đuổi theo, ném tới ánh mắt sắc như dao rồi nói: "Trở lại đây, đừng xen vào việc của người khác."

Một nhóm người chửi rủa quay lại, đóng sầm cửa, Ôn Trường Điều bị âm thanh hung bạo ngoài hành lang dọa cho sợ run.

Không, là bị Húc ca nhìn chằm chằm mà sợ hãi.

Ôn Trường Điều chậm rãi đi đến bên Húc ca, ánh mắt đảo quanh, im lặng hồi lâu mới gọi một tiếng Húc ca.

Phương Lâm Húc châm một điếu thuốc, dựa vào tường im lặng hút thuốc, không phát ra tiếng, nhìn chỗ bị thương của Ôn Trường Điều, càng ngày càng chói mắt. Y kéo cổ áo Ôn Trường Điều lên, cho Ôn Trường Điều một cái tát, dấu tay màu đỏ tươi in vào mặt, máu lại chảy ra, trên mặt Ôn Trường Điều như nở ra mấy đóa hoa nhỏ.

"Anh đã nói với em rồi, đừng tự mình hành động, Ôn Trường Điều, em là lão đại, em mới là lão đại!"

Ôn Trường Điều bị Chương Minh Kiêu đánh không hề cảm thấy đau đớn, Phương Lâm Húc tát nhẹ cậu, cậu đã cảm thấy tủi thân, đau đến tận xương tủy.

Cậu ngước đôi mắt đỏ hồng lên nhìn Phương Lâm Húc và nói: "Em không đánh hắn ta vì anh, hắn đánh em trước."

"Ôn Trường Điều." Phương Lâm Húc nới lỏng cổ áo, thở ra một làn khói lớn, quay người bước vào trong, "Chúng ta coi trọng sự mềm dẻo và co dãn. Họ cho chúng ta cơ hội một lần, lần thứ hai và lần thứ ba. Em không sợ nhưng chúng tôi sợ. Anh cảnh báo em, đừng con mẹ nó chơi cả mạng mình vào."

Ôn Trường Điều nhìn bóng lưng Phương Lâm Húc biến mất trong bóng tối, máu trên đầu ngón tay nhỏ xuống sàn nhà, cậu duỗi chân giẫm lên, cười mỉa mai.

Đan Lam cho anh thuốc mê hồn, đúng là cho quá nhiều rồi.

Phương Lâm Húc có quan hệ tình cảm với bạn gái Đan Lam, hoa khôi của một trường đại học trọng điểm. Cô ấy là một cô gái cao gầy được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, có khí chất nổi bật. Cô ấy chỉ thích những người không hề tầm thường như Phương Lâm Húc.

Đan Lam có nhân cách tốt và đối xử tốt với tất cả các anh em bọn họ, nhưng Ôn Trường Điều lại không đánh giá cao điều đó. Phương Lâm Húc lúc đầu chăm sóc cậu nhiều nhất, cậu là người nhỏ tuổi nhất, Phương Lâm Húc bảo vệ cậu bằng mọi cách. Thời gian trôi qua, Ôn Trường Điều càng biết ơn và ngưỡng mộ anh. Khi đó, anh dẫm chân lên một cái bàn và hạ gục tên buôn người muốn bắt cóc Ôn Trường Điều, đôi khi đánh người cũng ngầu. Hiện tại Phương Lâm Húc dành thời gian nói chuyện điện thoại với Đan Lam, nhưng không có thời gian giúp cậu bôi thuốc. Ôn Trường Điều không biết Đan Lam đã nói gì với Phương Lâm Húc, anh cả đã không còn giống anh cả nữa, anh luôn rụt rè lo ngại gì đó.

Cậu ghét Đan Lam. Ôn Trường Điều lau nước mắt nơi khóe mắt, bước đến một căn phòng trống trải đầy bụi bặm khác.

Chương Minh Kiêu gọi điện cho công ty quản lý tài sản và yêu cầu họ xóa đi bức vẽ graffiti của Ôn Trường Điều, công ty quản lý tài sản nhanh chóng cử người đến. Chương Minh Kiêu nghĩ đến điều gì đó, đi vào lấy máy ảnh để chụp ảnh bức tường lộn xộn.

Hắn yêu cầu thợ tiếp tục, còn hắn trở về phòng bấm vào các bức ảnh, kéo chuột về phía trước, chính là bức ảnh hắn chụp Ôn Trường Điều.

Chương Minh Kiêu đã nhìn thấy rất nhiều chàng trai khoảng 17, 18 tuổi, xinh đẹp, thanh tú, dịu dàng như ngọc, tuấn tú ngay thẳng, muốn bao nhiêu cũng có. Nhưng đối với một tên côn đồ xảo quyệt và hung dữ, xinh đẹp và tàn nhẫn như Ôn Trường Điều, Chương Minh Kiêu lại có chút thực tủy biết vị.

Có chút khiến người ta khó quên.

Chương Minh Kiêu mở video ra, kéo đến chỗ Ôn Trường Điều dang rộng hai chân, ấn tạm dừng, ngón tay đều đặn gõ gõ trên bàn.

Màu hồng, sẽ chảy nước.

Muốn...một lần nữa.

Chương Minh Kiêu cầm chiếc cốc trong tay lên uống một ngụm, sau đó mở video tiếp tục xem, trong video thỉnh thoảng vang lên giọng mũi, khi nước chạm đáy, Chương Minh Kiêu lau sạch vết nước xung quanh cốc, cười nói nhỏ: “Lần sau gặp lại Ôn Trường Điều, nước sẽ cạn thôi.”

Ôn Trường Điều đi thẳng đến Juhuai Bar. Vết thương trên người cậu gần như đã lành, cậu dự định sẽ làm việc ở đây vài ngày để kiếm chút tiền, có một bữa ăn ngon.

Phương Lâm Húc đã nhìn chằm chằm vào cậu trong khoảng thời gian này, không cho phép cậu thực hiện bất kỳ động thái nào. Đan Lam hình như mới về gần đây, Phương Lâm Húc không có thời gian quan tâm cậu nữa, cậu nhân cơ hội bỏ chạy.

Chương Minh Kiêu sẽ không dễ dàng để cậu đi như vậy, trước khi trả thù, điều quan trọng nhất là phải tự thưởng cho mình trước.

Ôn Trường Điều làm bồi bàn rất siêng năng phục vụ rượu và trà. Làm việc chuyên cần thì sẽ nhận được rất nhiều thứ tốt một cách dễ dàng. Cậu vui mừng đẩy ra phòng riêng bên cạnh, vừa lúc có người đứng dậy đi ra ngoài, Ôn Trường Điều cũng không thèm ngẩng đầu nhìn người đó, đôi bàn tay điêu luyện của cậu thọc vào túi quần của người đàn ông, nhanh chóng lấy ra những thứ bên trong. Cậu chưa kịp dừng lại, người đàn ông đã đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, giơ tay lên trước mặt, cho hắn xem thứ cậu đã trộm được.

Chương Minh Kiêu cúi người, hôn nhẹ lên vết thương đã lành của Ôn Trường Điều, nhẹ giọng nói: “Thứ tôi đưa cho em nhìn rất đẹp, nhớ xem kỹ”

Một bức ảnh.

Một bức ảnh đầy dâʍ ɖu͙©, chụp Chương Minh Kiêu cắn cổ và chơi đùa với âʍ đa͙σ ẩm ướt của cậu.