Chương 3

Ôn Trường Điều gầy gò như cây non mới trồng ở tầng dưới cùng, mới đâm chồi mọc lá xanh, nhưng không có ai sửa lại tư thế, cậu bắt đầu nhe răng và móng vuốt, chiếm giữ bóng tối, trở thành một cảnh tượng tất yếu trong thành cổ này.

Khi đánh ai đó, nó giống như một cây thước thẳng thời xưa, sẽ đâm làm người đó bị thương, dấu vết đánh đập rất lâu sẽ không biến mất. Chương Minh Kiêu bị đá vào tường, đấm và tát vào má, vết thương cũ chưa lành, khuôn mặt lại có thêm thương tích.

Hắn đưa tay lau vết máu trên miệng, nhìn Ôn Trường Điều nhanh chóng kéo quần lên, nhặt chiếc khăn tay trên mặt đất lên lau khuôn mặt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, xoa mạnh đến mức mặt đỏ bừng.

Chương Minh Kiêu xoa xoa cái bụng đau nhức bị Ôn Trường Điều đá một cước, vui vẻ nhìn cậu: “Ôn Trường Điều, em thật xinh đẹp.”

Nghe xong, sắc mặt vốn đã xấu xí của Ôn Trường Điều càng tối sầm hơn, cậu nhìn chằm chằm vào con dao bấm ở phía xa, giọng điệu âm u nói: “Mẹ nó ai cho anh nhìn?”

"Nhìn em thì sao? Lần sau tôi sẽ xuất tinh vào miệng em, bắt em nuốt xuống, lau không hết, mùi vị của tôi đều ở trong miệng và bụng em."

Chương Minh Kiêu cười nhẹ, xoa xoa cổ tay, đột nhiên bước tới nắm lấy cổ áo Ôn Trường Điều. Ôn Trường Điều phản ứng nhanh chóng, nghiêng người né tránh. Chương Minh Kiêu sớm đã đoán trước được động tác của Ôn Trường Điều, hắn đưa tay ôm lấy eo Ôn Trường Điều, bóp cổ cậu, giữ tay cậu lại khiến cậu không thể cử động.

Dù sao Chương Minh Kiêu cao hơn Ôn Trường Điều một cái đầu, cho nên hắn ôm chặt đến mức Ôn Trường Điều có cảm giác như cánh tay mình có cử động được thì cũng sẽ gãy.

"Thả tôi ra! Tôi sẽ gϊếŧ anh! Chương Minh Kiêu...! Tôi sẽ gϊếŧ anh. Anh thậm chí không thể sống sót ra khỏi tòa nhà này!"

Chương Minh Kiêu ép cậu vào tường, để khuôn mặt vừa lau sạch sẽ của cậu dán vào bức tường bẩn thỉu, mượn ánh chiều tà, Chương Minh Kiêu nghiêng người nhìn gò má gầy gò của Ôn Trường Điều: “Nghe rất kí©h thí©ɧ, tôi chơi với em. Muốn gϊếŧ như thế nào?"

Ôn Trường Điều nhìn khuôn mặt chán ghét trước mặt, vẻ mặt chợt dịu đi, nhìn thẳng vào Chương Minh Kiêu nói: “Lại gần đây, tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Lại muốn làm gì?” Chương Minh Kiêu bất động, sắc mặt Ôn Trường Điều thay đổi nhanh hơn lật sách.

“Hiện tại tôi nằm trong tay anh, tôi có thể làm gì chứ?” Ôn Trường Điều đột nhiên đổi giọng, ôn hòa nhẹ giọng, tựa hồ như muốn đầu hàng thật.

Chương Minh Kiêu đoán được Ôn Trường Điều có ác ý, nhưng vẫn muốn xem cậu sẽ làm gì. Hắn từ từ tiến lại gần, người trước mặt bắt đầu mơ hồ, ánh mắt chỉ tập trung vào đôi môi căng mọng xinh đẹp.

Cách một centimet, đôi môi đỏ mọng đột nhiên tiến đến gần mặt hắn, há ra lộ hàm răng trắng nõn, cắn vào mặt hắn một cách tàn bạo, giống như một con thú hoang xé xác con vật mà nó đã gϊếŧ trên mặt đất, lực cắn của nó là bất khả chiến bại.

"Á... đồ điên này!"

Chương Minh Kiêu nhăn mặt vì đau, cơn đau lan ra từ khuôn mặt theo vòng tròn, đánh vào tất cả các dây thần kinh đau đớn của hắn.

Hắn buông tay Ôn Trường Điều, ấn đầu Ôn Trường Điều đập cậu vào tường, xương trán Ôn Trường Điều chợt đau, máu từ giọt biến thành dòng, ướt đẫm lông mi, nhỏ giọt xuống gò má, từ trên mặt không ngừng rơi xuống.

Đầu của Chương Minh Kiêu cũng đập vào tường, trán bị trầy xước, máu chảy ra, vết răng để lại trên má cũng dần chảy máu, cuối cùng hợp lại thành một mảnh, gây ra đau đớn tột cùng.

"Chú, tôi đã bảo chú rồi, sao chú dám... sao dám tới!" Ôn Trường Điều không biết từ khi nào đã nhặt được con dao bấm trên mặt đất lên, giơ cao lên, khuôn mặt đầy vết máu vô cùng hung hãn, cậu hướng tim Chương Minh Kiêu đâm vào.

"Muỗi Tử!" (1)

(1) 蚊子 = wénzi ~ Họ của bé thụ 温 = wen

"Dừng lại! Muỗi Tử không thể!"

"Mẹ kiếp! Xảy ra chuyện!"

"Muỗi Tử đâu!"

Ở lối vào cầu thang, một người mặc đồng phục học sinh cũ nát cách họ mười mét, tiếng hét gọi ra nhóm thiếu niên nhàn rỗi, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Hành lang trống vắng đột nhiên đông đúc người, tro trên mái nhà liên tục rơi xuống, làm loãng đi mùi máu tanh nồng nặc.

Con dao của Ôn Trường Điều dừng lại trước ngực Chương Minh Kiêu, thần kinh Chương Minh Kiêu khẩn trương cao độ, hắn chăm chú nhìn con dao dừng lại, thái dương đập mạnh. Hắn lợi dụng lúc Ôn Trường Điều quay lại để nhìn người, nắm lấy cổ tay cậu ấn vào tường, Ôn Trường Điều hét lên một tiếng, đám người xắn tay áo uy hϊếp chạy về phía bên này.

Chương Minh Kiêu nhặt con dao lên, nhẹ nhàng dùng đầu dao cào nhẹ quả táo hơi nhô lên trên cổ của Ôn Trường Điều, cảnh báo người đến gần mình: "Dừng lại ở đó, đừng động đậy, nếu tiến lại gần một bước, tay tôi mà run sẽ cắt thịt cậu ta, vậy thì hôm nay cậu ta nhất định phải chết."

"Tôi cướp đồ của anh, là tôi không biết điều, không liên quan đến Muỗi Tử." Người vừa ngăn cản Ôn Trường Điều bước ra khỏi đám người, y nhìn Chương Minh Kiêu, trong mắt hiện lên vẻ hận ý bị đè nén, y nghiến răng nghiến lợi nói: "Thả em ấy đi."

"Húc ca..." Ôn Trường Điều dùng mu bàn tay lau máu trên mặt, liếc nhìn người nói, sau đó quay đầu lau vết máu trên mặt, cảm thấy có chút xấu hổ.

Chương Minh Kiêu liếc nhìn người đàn ông trông có vẻ lớn hơn, chững chạc hơn một chút, hỏi Ôn Trường Điều: “Hắn là đại ca của em à?”

Ôn Trường Điều nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.

"Không nói phải không?" Chương Minh Kiêu giẫm lên khối Rubik không biết rơi ra từ trong túi lúc nào, đạp vỡ nó. Hắn lấy khăn giấy lau máu trên mặt, lau xong rồi gấp lại mấy lần, dùng một tay lau cho Ôn Trường Điều, vết thương hơi sâu, khăn giấy cũng ướt đẫm, máu trên lông mày Ôn Trường Điều vẫn chưa ngừng. Chương Minh Kiêu ném tờ giấy đi, cúi đầu đưa lưỡi ra ngoài liếʍ sạch vết máu mới từ vết thương của Ôn Trường Điều. Vai Ôn Trường Điều đang run lên vì đau nhưng bị giữ lấy, để cậu đối mặt với người gọi là Húc ca và đám thiếu niên muốn tới trả thù.

Trong mắt Chương Minh Kiêu hiện lên vẻ hung ác, hắn thì thầm vào tai Ôn Trường Điều: "Muốn tôi chia sẻ chuyện chúng ta vừa làm trước mặt nhiều người như vậy không? Có vẻ như em... rất sợ người đó."