Chương 6

Chúc Thanh Thần trở lại sảnh bên, tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ.

Mấy vị ngự y đã đợi ở bên ngoài, thấy hắn đi ra liền cúi đầu hành lễ: "Quân hậu."

Chúc Thanh Thần xắn tay áo lên, ngồi xuống trước tủ, đưa tay ra: "Mời các người đến xem lại món này một lần nữa."

“Dạ.” Mấy vị ngự y tiến lên, cầm một miếng bánh ngọt lên, chia thành nhiều phần, phân phát cho nhau.

Họ nghiền nát chiếc bánh ngọt thành từng miếng, cầm nó trên tay và xem xét cẩn thận.

Một lúc lâu sau, thái y lên tiếng.

“Sau khi kiểm tra lại, thần khẳng định bánh ngọt không có gì bất thường cả.”

"Thần cũng không thấy có vấn đề gì cả. Tuy trong món bánh ngọt này có dược liệu nhưng đều là thuốc bổ."

Lúc này, một vị lão thái y lo lắng nói: "Không được! Quân hậu, thứ này có độc!"

Chúc Thanh Thần vẫn im lặng và đợi hắn nói tiếp.

“Thần tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ, thường xuyên chăm sóc thân thể cho Quân hậu. Sức khỏe của Quân hậu không ổn nên chỉ có thể tự chăm sóc bản thân từ từ, nếu tiêu thụ quá nhiều chất bổ có thể sẽ phản tác dụng, thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng của người.”

“Hôm qua ngự y khám không biết bệnh tình của người, cho nên không đoán ra được.”

“Xin hỏi Quân hậu của ngài đã ăn bao nhiêu rồi?” Vị thái y già ngồi xuống lấy chiếc gối bắt mạch trong hòm thuốc ra.

“Ta chỉ ăn có nửa miếng.” Chúc Thanh Thần xắn tay áo lên, đặt cổ tay lên đó.

“Vậy cũng không tệ lắm.” Lão thái y cẩn thận kiểm tra mạch đập của hắn, “Người có cảm thấy cơ thể nóng và tim đập chậm hơn không?”

“Có một chút."

"Thần cũng chẩn được mạch của người như vậy. May mắn thay, Quân hậu không ăn quá nhiều. Bây giờ người chỉ cần ăn thanh đạm hơn chút là sẽ ổn thôi."

Chúc Thanh Thần cụp mắt xuống và thu tay lại.

Dù sao hắn cũng không có dũng khí nói cho thái y chuyện xảy ra đêm qua.

Nội tâm tức giận cũng vậy, hắn chỉ có thể trong lòng, làm sao có thể để người khác biết?

Sau khi sự việc sáng tỏ, Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút, hạ lệnh cho thái y: “Ngươi lấy bánh ngọt, tán thành bột, thêm chút nước, nấu thành cháo, gửi cho đám người Lý gia và Lý tộc trưởng đi. "

“Chỉ cần nói là ta muốn cảm tạ ông ta mà đặc biệt sai người nấu cháo thuốc để bồi bổ cho bọn họ, tất cả đều là dược liệu quý giá, mỗi người một bát, nhớ nhìn bọn họ uống hết rồi mới được rời đi đấy.”

“Dạ" Đám thái y nhận lệnh rồi rời đi.

Thấy vậy thân tín của hắn bèn hỏi: "Quân hậu không trừng trị bọn họ sao? Bọn họ có sức khỏe rất tốt, cho dù có uống cháo thuốc cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Chuyện này cứ như vậy là xong sao?"

Chúc Thanh Thần thở dài: "Khi tổ phụ của Lý Việt còn ở Phượng Tường thành, vào ngày trời đông giá rét năm đó người đói đến tắt thở thì được Lý tộc trưởng đưa cho một nồi cháo nóng, chính nó đã cứu mạng ông. Ta làm như vậy coi như là báo đáp nồi cháo trắng năm đó đi."

"Nếu ông ta từ bỏ thì ta sẽ coi như không có gì; nếu ông ta muốn kiên trì thì..."

Chúc Thanh Thần cúi đầu nhìn vào tay mình.

Hơn nữa, ngay sau khi Lý Việt mới qua đời mà hắn ta đã gϊếŧ chết ân nhân của Lý gia thì sẽ làm tổn hại đến phúc phận của Lý Việt mất.

Lỡ như Diêm Vương vì chuyện này mà bắt nạt hắn thì sao.

***

Lúc này đám người Lý gia đang đứng vây quanh Lý tộc trưởng, ai nấy đều cố gắng đèn nén âm thanh của mình.

"Nghe nói tối qua Chúc Thanh Thần phát điên ở Phong Càn điện, hắn đuổi hết mọi người ra ngoài rồi một mình ở trong cung cả đêm, nói muốn gặp Hoàng thượng, không biết hắn đang làm gì."

"Ta phái tùy tùng đi điều tra, nhưng Uy Vũ tướng quân và lính của hắn đang canh giữ bên ngoài cửa cung, căn bản vào không được, cũng không nhìn thấy gì."

"Hừ, thật kỳ quái, ta chỉ hy vọng khi đại tướng quân mở cửa ra phát hiện Chúc Thanh Thần tử đạo ở bên trong. Như vậy chúng ta cũng không cần phải tốn sức như vậy.”

Lý trưởng tộc ngồi ở giữa, vuốt râu mỉm cười, im lặng nghe bọn họ thảo luận, không nói nhiều.

Đột nhiên, có cung nhân bước vào thông báo.

“Tộc trưởng, có người từ thái y viện tới."

"Ồ?"

Đôi mắt đυ.c ngầu của Lý tộc trưởng đột nhiên sáng lên, mọi người trên mặt đều kinh ngạc nhìn nhau.

Nhanh quá? Chúc Thanh Thần đã chết? Họ đang đến để thông báo tang sự sao?

"Mời họ vào đi!" Lý tộc trưởng cố đè nén hưng phấn rồi nhanh chóng đứng dậy.

"Dạ."

Người tùy tùng đắp, vừa định mời thì phát hiện thái y đã tới cửa.

Tên tùy tùng bước sang một bên nhường đường, một thái y dẫn theo bốn vị dược đồng theo sau, trên tay họ cầm một chiếc nồi lớn.

Mọi người trong Lý gia đều vươn cổ ra để nhìn cho rõ.

Bốn vị dược đồng đặt cái nồi vào giữa.

Thái y giơ tay nói: “Hôm qua tộc trưởng đã vượt ngàn dặm để dâng đặc sản cho Quân hậu. Quân hậu cảm kích, nhưng cũng nghĩ đến mùa đông năm nay rét buốt như vậy, tộc trưởng đi đường mệt mỏi, cho nên đặc biệt sai chúng ta nấu một nồi thuốc lớn cho tộc trưởng và mọi người bồi bổ cơ thể.”

Dược đồng mở nắp nồi, nhiệt độ đột nhiên bốc lên, mùi thuốc đắng quen thuộc nồng nặc tràn vào, tràn ngập toàn bộ cung điện.

Khi nhìn thấy trong nồi thuốc đặc sệt, đám người không khỏi cau mày, tỏ vẻ chán ghét.

Đây là cái gì? Thức ăn cho lợn?

Thái y lấy một chiếc thìa gỗ lớn từ tay dược đồng rồi khuấy mạnh.

Mùi thuốc nồng hơn.

Sắc mặt Lý trưởng lão âm trầm, trong lúc nhất thời tựa hồ cũng không biết số thuốc trong nồi là gì, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm.