Chương 17

Nhất thời, những âm thanh đau đớn, la hét, khóc lóc trộn lẫn vào nhau.

Vãn nương đã khóc và hét lên: "Doãn lang!"

Lý tộc trưởng tức giận che cổ, hai tay đầy máu: "Chúc Thanh Thần, ngươi thật quá đáng!"

Những thành viên còn lại của Lý gia và Lý tộc trưởng đã liên kết lại định thảo phạt hắn.

Nói đi nói lại những lời đó, nói rằng hắn là một tên phản loạn, là kẻ phản bội.

Chúc Thanh Thần nhìn nhóm người này và đột nhiên cảm thấy buồn chán.

Lẽ ra hắn nên phái thái y đến đầu độc họ ngay ngày đầu tiên đến đây mới đúng.

Quả nhiên, vẫn là hắn quá mềm lòng.

Những người này giống như lũ nhóc vướng víu, muốn túm lấy vạt áo của hắn, nhưng cũng chỉ bằng một nhát kiếm là có thể chặt đứt những ngón tay non nớt đó.

Chúc Thanh Thần vén vạt áo, lại leo lên bậc thang, nhìn vào trong cung, nhỏ giọng nói: "Lý Việt, trước đây chúng ta đã thỏa thuận, ta tặng quà tạ lễ cho ngươi, nhưng hiện tại ta muốn gϊếŧ người."

Chúc Thanh Thần quay người, ném trường kiếm về phía Uy Vũ tướng quân: “Mạo phạm bệ hạ, vu khống Quân hậu, mơ tưởng đến ngai vàng, náo loạn tang lễ của bệ hạ, lôi tất cả bọn họ vào ngục cho ta. Sau khi mọi chuyện được sáng tỏ thì lập tức chém đầu, không cần phải hỏi lại.”

Khi nghe đến câu “chém đầu”, Lý tộc trưởng đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn mắt.

"Chúc Thanh Thần, ngươi... sao ngươi dám?"

"Sao ta lại không dám?" Chúc Thanh Thần nói: "Không phải ngươi luôn hồ đồ sao? Ta không phải là kẻ phản bội, một kẻ loạn thần tặc tử lũng đoạn quyền hành sao? Vậy ngươi nghĩ gϊếŧ một hay một đám người có là gì với ta chứ?”

"Lúc ngươi mới đến đây, ta đã nói, kẻ nào dám phá hoại tang lễ của trượng phu ta sẽ gϊếŧ, là bởi vì ngươi không để ý lời nói của ta."

Chúc Thanh Thần không muốn nói gì liền giơ tay: "Kéo xuống, gϊếŧ!"

“Vâng.” Uy Vũ chắp tay nhận lệnh, binh lính nhanh chóng di chuyển, lập tức kéo người đi.

Tiếng cầu xin dần dần xa dần, một người hỏi: "Quân hậu, tang lễ của Bệ hạ..."

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng thở dài: "Giờ lành đã qua, chúng ta bây giờ rời đi, để Lễ Bộ chọn một ngày khác vậy."

“Hơn nữa, nhớ chú ý đến lời đồn trong cung, đừng để tin đồn lan ra. Ta và bệ hạ chỉ có một đứa con là Lý Đoan, không có ai khác.”

"Thần hiểu."

Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút, xác nhận hết thảy đều đã làm xong, mới nói: "Cứ làm đi."

"Dạ."

“Chờ đã!” Chúc Thanh Thần đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Nói Lễ bộ mời phương sĩ đã bày tang sự trước đó đến, sau đó ra đạo quán ở ngoài thành mời hai vị đạo sĩ về đây?”

"Quân hậu có ý gì?"

Chúc Thanh Thần quay lại, nhìn bài vị và quan tài của Lý Việt trong cung điện rồi nhẹ nhàng nói: "Bắt ma."

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt ma (x)

Bắt chồng (o)

Thể lệ tham gia: Chỉ những người có họ Chúc mới có thể tham gia,

***

Tang lễ được dời lại, đám quan lại cũng lui xuống.

Quan tài của Hoàng thượng vẫn được đặt ở Phong Càn cung.

Bốn năm vị phương sĩ mặc áo choàng trắng tay cầm phất trần đứng trước mặt Chúc Thanh Thần.

Hắn thậm chí còn không thay quần áo, trên người vẫn mặc một bộ quân phục màu đỏ, áo khoác rộng màu trắng, đội mũ trùm đầu, trên người vẫn còn vết máu của đám người họ Lý lúc nãy.

Chúc Thanh Thần nghiêm túc nói: “Các vị đạo trưởng, lần này mời các ngươi tới đây, bởi vì muốn gặp bệ hạ.”

Các đạo trưởng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Chúc Thanh Thần.

Hắn nghiêm túc, kiên định nói: "Bệ hạ ở đây, chưa từng rời đi, ta muốn gặp hắn."

Những ngọn nến trường thọ khắp đại sảnh đột nhiên nhảy múa sau khi Chúc Thanh Thần nói ra câu đó.

Ánh lửa phản chiếu trong mắt Chúc Thanh Thần, khiến đôi mắt hắn lấp lánh, thậm chí còn nở một nụ cười mong chờ.

"Quân hậu, chuyện này..." Các đạo trưởng đột nhiên lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự do dự và bối rối, nhưng họ không chắc chắn như Chúc Thanh Thần.

Họ biết rằng Bệ hạ đã qua đời và Quân hậu quá đau buồn cho nên mới bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nhìn vẻ mặt của bọn họ, Chúc Thanh Thần biết bọn họ đang suy nghĩ gì, vội vàng giải thích: “Ta đã nhìn thấy hắn.”

“Vừa rồi Lý tộc trưởng hãm hại ta và Lý Việt, một cơn gió trực tiếp bóp cổ ông ta.”

“Gần đây ta thường ngủ ở Phong Càn cung, gió thổi tắt nến và những lá cờ tang trước mắt ta.”

"Còn nữa, ta còn bị..."

Không, chuyện trúng độc đó không được nói ra.

Chúc Thanh Thần dừng lại một lúc, vẻ mặt nghiêm túc: "Những gì ta nhìn thấy hoàn toàn là sự thật. Hắn ta đang ở đây."

Vốn dĩ Chúc Thanh Thần không tin vào ma quỷ và thần thánh.

Hắn luôn cho rằng cảnh tượng kỳ lạ trong đêm trúng độc là một giấc mơ, hắn đã mơ thấy khi nằm trên quan tài của Lý Việt.

Chúc Thanh Thần cho rằng những ngọn nến bị gió thổi tắt và những chiếc chăn cuộn tròn trong những ngày ngủ ở Phong Càn điện đều là ảo giác của hắn.

Hắn không dám nghĩ đến việc liệu Lý Việt có còn ở bên mình hay không.

Chúc Thanh Thần hiểu rõ rằng một khi ý tưởng này bén rễ, nó sẽ vượt quá tầm kiểm soát.

Hắn sẽ không thể kiểm soát được mọi việc xảy ra xung quanh mình, có lẽ đó cũng chính là bằng chứng cho sự tồn tại của Lý Việt.

Hắn sẽ rất muốn gặp lại Lý Việt, hắn sẽ từ bỏ tất cả để cầu tiên học đạo.

Hắn cũng biết rằng các Hoàng thượng, tướng lĩnh đam mê việc này trong sử sách đều không có kết cục tốt đẹp, nhẹ thì bị đan dược làm rỗng ruột và chết bất đắc kỳ tử, nặng nhất thì làm tổn hại tiền bạc, hại nước và dân.