Chương 16

Ông ta muốn kéo Chúc Thanh Thần xuống và giành lại giang sơn cho nhà họ Lý

Chúc Thanh Thần không dám làm gì ông, cho dù lần trước hắn có rút kiếm ra thì có sao, hắn cũng đâu có dám đâm ông đâu.

Hắn không dám.

Được sự giúp đỡ của mọi người, Lý tộc trưởng đã đứng vững, bước tới hắng giọng nói.

"Chúc Thanh Thần, Vãn nương là con nhà lành. Với những câu hỏi đó của ngươi, ngươi... quả thực là... cực kỳ thô tục!"

Chúc Thanh Thần thản nhiên cười: "Thật sao? Tộc trưởng tìm một người phụ nữ không rõ lai lịch ôm cái bụng bầu đến đây nhận trượng phu ta làm cha, chẳng nhẽ không có động cơ thầm kín sao?"

“Nếu như đang mang thai đứa con của Bệ hạ, ta hỏi nàng ta vài câu liên quan đến Bệ hạ thì có hại gì? Chẳng lẽ nàng ta không thể trả lời ta một cách thô tục được sao?"

Chúc Thanh Thần liếc nhìn bầu trời u ám ở phía bên kia bức tường cung điện: "Nếu mọi việc suôn sẻ, quan tài của trượng phu ta chắc hẳn đã được đưa lên đường rồi. Chính tộc trưởng đã có ý đồ xấu và đã phá hỏng lễ tang của trượng phu ta."

“Là chàng linh tiêng. Gió vừa rồi là hướng vào tộc trưởng chứ không phải ta.”

Nghĩ đến cơn gió suýt bóp chết mình, tộc trưởng cảm thấy sợ hãi.

Ông ta xua tay, vội vàng nói: “Được rồi, ta không muốn nói nhảm với ngươi, tang lễ của bệ hạ không thể trì hoãn được. Theo ta, hiện tại chỉ có cách duy nhất là giữ Vãn nương ở trong cung trước, đợi nàng ta sinh con rồi tính sau”.

"Được rồi, nếu như Vãn nương đã trọng tình trọng nghĩa như vậy thì cứ để nàng vào từ biệt bệ hạ lần cuối. Chuyện này chúng ta sẽ bàn lại sau."

Chỉ cần tin đồn có thể lan truyền ra bên ngoài, chỉ cần Vãn nương có thể sinh con ở trong cung thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.

Theo lời của Lý tộc trưởng, Vạn Nương vội vàng đứng dậy, tiến vào cung điện.

Giây tiếp theo, thanh kiếm của Chúc Thanh Thần đã đặt ngay trước mặt nàng ta.

Chúc Thanh Thần lạnh lùng nói: "Ta nói cho ngươi biết, trượng phu ta không muốn “đội nồi” khốn kiếp này, cút đi!"

Lý tộc nhấc chiếc gậy chống của mình hai lần: "Chúc Thanh Thần, ngươi sao dám trái lời của trưởng bối hả! Ta nói nàng đang mang đứa nhỏ của Lý gia, đây là huyết mạch của Lý gia ta, ngươi sao dám?!"

Chúc Thanh Thần vẫn bất động buộc nàng ta phải lùi xuống bậc thang và đứng cạnh Lý tộc trưởng.

Vạn Nương không còn cách nào khác đành phải trốn sau lưng Lý tộc trưởng.

Lý tộc trưởng sắc mặt tái nhợt, tức xì khói, ngay sau đó, trường kiếm đã hướng vào cổ hắn.

Lạnh đến thấu xương.

Chúc Thanh Thần lạnh lùng hỏi: "Ngươi mà cũng được coi là trưởng bối ?"

"Ngươi đã hai lần ba lần âm mưu hại ta, cố ý bất hòa, ta không động đến ngươi là vì ngươi đã cứu mạng tổ phụ của Lý Việt, ngươi còn dám ở đây mà nhe nanh vuốt với ta ư?”

"Tổ phụ của Lý Việt đã chấp nhận ta rồi, phụ thân của hắn cũng vậy, người của Chúc gia cũng thừa nhận hắn, bọn họ không đến tham gia lễ thành hôn của chúng ta chỉ vì đã lâu không qua lại mà thôi.”

Ánh mắt Chúc Thanh Thần kiên định, trong khi Lý tộc trưởng sắc mặt tái nhợt, tay nắm chặt gậy chống.

Ông ta chắc chắn rằng Chúc Thanh Thần sẽ không dám làm tổn thương chính mình.

Nhưng giây tiếp theo, có người hét lên.

"Tộc trưởng?!"

Lý tộc trưởng cảm thấy cổ lạnh buốt, theo sau là một cơn đau dày đặc.

Ông ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy lưỡi kiếm đã xuyên qua da thịt, máu ấm từ từ chảy ra, thấm qua quần áo, gió lạnh thổi qua vết thương, nhanh chóng biến máu trở nên lạnh lẽo.

Lý tộc trưởng lập tức hét lên: "Chúc Thanh Thần, ngươi dám!"

"Hả?" Chúc Thanh Thần nhàn nhạt đáp lại: "Ngươi cho rằng ta không dám?"

Cơn đau càng trở nên nặng nề hơn, Lý tộc trưởng cảm thấy cổ họng dường như muốn đứt ra,ông ta "A" hai tiếng sau đó không nói lên lời mà run rẩy, lại được đám người Lý gia đỡ dậy.

Đám Lý gia vừa định nói chuyện thì đã bị quân lính chặn lại.

Chúc Thanh Thần nói: "Vừa rồi ta hỏi ngươi có bằng chứng gì không? Có bằng chứng thì đưa ra. Không có bằng chứng thì im đi, nhưng ông lại nói xằng nói bậy, thậm chí còn lấy cái danh trưởng lão ra để lòe chúng nhân, rốt cuộc ông có chứng cứ không thì nói một câu.”

Lý tộc trưởng yếu ớt dựa vào đám người Lý gia, Chúc Thanh Thần tiến lại gần một bước, nghiêm túc hỏi: "Có không?"

Đương nhiên ông ta không dám nói.

Vì thế Chúc Thanh Thần quay sang Vạn Nương: “Còn ngươi thì sao? Ngươi có bằng chứng gì không?”

Tộc trưởng ngừng nói, Vạn Nương tự nhiên không dám nói thêm gì nữa.

Chúc Thanh Thần lại hỏi: "Là con của ai? Ai xúi giục ngươi làm chuyện này?"

Vãn nương không nói gì mà chỉ lắc đầu rơi nước mắt.

Chúc Thanh Thần quay đầu lại và chĩa thanh kiếm đẫm máu vào một thành viên của Lý gia: "Của hắn?"

Vãn nương vẫn im lặng, Chúc Thanh Thần chỉ vào người khác: “Là của hắn à?”

Mũi kiếm ấn vào cổ họng của từng thành viên của Lý gia, cố gắng chọc một vết trên cơ thể mỗi người.

Ngay lúc Chúc Thanh Thần chỉ vào một nam tử trẻ tuổi, Vạn Nương đột nhiên bịt miệng lại, hét lớn: “Không được!”

Chúc Thanh Thần cau mày và quay lại nhìn.

Đây là con trai của Lý tộc trưởng, là đường huynh họ hàng xa của Lý Việt tên Lý Doan.

Khi còn chinh chiến, hắn đã đầu quân cho Lý Việt, Chúc Thanh Thần thấy hắn khá có năng lực trong công việc nên đã cho hắn làm nhiệm vụ quan coi lương.

Sau đó, Lý Việt lên ngôi hắn làm một chức quan văn cửu phẩm nho nh.

Chúc Thanh Thần nhìn Lý Doãn rồi lại nhìn Vãn nương, có lẽ là đúng rồi.

Đó là của hắn ta.

Hóa ra đó là ý của họ.

Chỉ cần có đứa trẻ này Chúc Thanh Thần sẽ áp lực rất lớn, như vậy sẽ dễ làm việc hơn.

Chúc Thanh Thần thu kiếm lại, "phù" một tiếng, Lý Doãn che lại bộ ngực bị đâm của mình, phun ra một ngụm máu, nhẹ nhàng ngã xuống đất.

Vãn nương thấy thế, lại kêu lên một tiếng, sau đó lao tới ôm lấy hắn: "Doãn lang, Doãn lang!”

Nàng ta quay đầu lại, tức giận nhìn Chúc Thanh Thần: "Sao ngươi dám, ngươi dám làm tổn thương chàng, ta liều mạng với ngươi.”

Khi Vạn Nương chuẩn bị lao tới, Chúc Thanh Thần giơ thanh kiếm đẫm máu của mình lên, nhưng chưa kịp đến gần thì nàng ta đã bị quân lính giữ lại.

Chúc Thanh Thần trong tay cầm trường kiếm, vẻ mặt nghiêm nghị: “Vậy hắn được phép gài bẫy ta, gϊếŧ ta, hắt nước bẩn lên trượng phu ta, lẽ nào ta không được phép đánh trả?”