Chương 14

“Vâng.” Uy Vũ tướng quân chắp tay, mười mấy tên lính nhanh chóng tiến lên, đưa Lý tộc trưởng và đám người Lý gia xuống.

Đương nhiên họ vừa bị kéo xuống vừa ồn ào, la hét và chửi bới liên tục.

“Loạn thần tặc tử, người người phỉ nhổ.”

"Ai dám động vào ta? Chúng ta đều là hoàng thân quốc thích!"

"Giang sơn này là của họ Lý, không phải học Chúc! Uy Vũ tướng quân cũng là tướng quân của Lý gia chúng ta, không phải Chúc Thanh Thần!"

Trong số những tiếng la hét chửi bới, giọng nói của Lý tộc trưởng đặc biệt gay gắt.

"Chúc Thanh Thần, ngươi không sợ lương tâm cắn rứt! Ngươi sợ là con ruột của bệ hạ! Ngươi âm mưu đoạt vị, náo loạn hậu cung, ngươi muốn người đoạn tử tuyệt tôn! Ngươi đúng là cái đồ lòng lang dạ sói.”

Chúc Thanh Thần chưa kịp nói thì đã bịt miệng lại.

"Im đi! Ngươi cho rằng đây là nông thôn của mình sao? Làm sao có thể ở nói nhảm ở nơi quan trọng như vậy chứ? Người đâu kéo ông ta xuống!"

Nếu không phải ông ta đã già thì tướng quân đã có thể một quyền đánh ngã xuống đất.

Lý tộc trưởng cố gắng giãy dụa, không chút do dự nói: "Chúc Thanh Thần... ngươi... ngươi vẫn luôn miệng nói ngươi cùng bệ hạ yêu nhau sâu đậm, lại càng không chịu đối xử tử tế với huyết nhục duy nhất của bệ hạ, ngươi có nghĩ mình có xứng với bệ hạ không?”

Lúc này, người phụ nữ tên Vạn Nương cũng kêu lên “Ôi chao” rồi khuỵu xuống.

"Bệ hạ... Bệ hạ, thϊếp thân bất tài. Quân hậu lại độc đoán, không biết đúng sai, ta không thể bảo vệ hài tử của người đây, chỉ có thể đi theo bệ hạ..."

Vừa nói nàng ta vừa ôm bụng định đập vào cây cột bên cạnh.

Uy Vũ tướng quân gấp gáp nói: “Còn không nhanh lôi nàng ta ra.”

"Chờ một chút." Một giọng nói bình tĩnh vang lên.

Uy Vũ tướng quân quay đầu lại thấy người đang nói chính là Chúc Thanh Thần.

“Thái phó…” Uy Vũ tướng quân giơ tay lên, “Để bọn lại đã.”

Nếu chuyện này không được làm sáng tỏ thì e rằng danh tiếng của Chúc Thanh Thần và Lý Việt sẽ bị tổn hại.

Sẽ tốt hơn nếu thảo luận rõ ràng trước mặt tất cả các quan đại thần.

Chúc Thanh Thần cầm kiếm, ánh mắt lướt qua đám người Lý gia và Lý tộc trưởng, cuối cùng rơi vào Vạn Nương.

“Ngươi nói ngươi là nữ nhân của bệ hạ.”

“Đúng vậy.” Vạn Nương mặt đầy nước mắt, ôm bụng trốn ở phía sau, cảm thấy thật đáng thương.

“Vậy Bệ hạ để ngươi ở đâu?”

"Bên ngoài kinh thành, trong biệt viện ở núi Phượng Minh."

Lý tộc trưởng lập tức hét lên: "Núi Phượng Minh! Đây là ý của bệ hạ. Bệ hạ nhất định đã chọn Vạn Nương làm..."

Chúc Thanh Thần quay đầu lại và liếc nhìn ông ta với ánh mắt sắc bén.

Uy Vũ Tướng quân lập tức túm cổ Lý tộc trưởng, bảo hắn câm miệng.

Chúc Thanh Thần quay người lại liếc nhìn bụng của Vạn nương: “Con của ngươi được bao nhiêu tháng rồi?”

Nàng ta thấp giọng đáp: “Bốn…bốn tháng.”

“Được.” Chúc Thanh Thần quay đầu lại, lớn tiếng ra lệnh cho người hầu: “Mời sử quan cư trú tới đây!”

"Dạ"

Sử quan cư trú?

Hắn có là gì?

Vạn Nương phụ bối rối quay sang cầu cứu Lý tộc trưởng, nhưng đến chính ông ta cũng không hiểu lắm.

Cung nhân mang đến một chiếc ghế đặt trước cửa Phong Càn Điện, Chúc Thanh Thần ngồi xuống, lão thần cũng ở đó.

Một lúc sau, sử quan cư trú đã đến.

Chúc Thanh Thần hất cằm: “Phiền đại nhân đọc một lượt nhật kí sinh hoạt trong tháng tám này của ta.”

“Dạ.” Triệu sử quan lấy ra một cuốn sách từ mấy tập ghi chú hàng ngày dày cộm, đứng bên cạnh Chúc Thanh Thần, bắt đầu đọc.

Nhớ phải nói lớn vào thì mới đảm bảo rằng tất cả các quan chức có mặt đều có thể nghe thấy.

“Ngày mồng một tháng tám âm lịch, từ giờ Mão đến giờ Thìn, hoàng đế và triều đại gặp nhau, nhưng Quân hậu vẫn chưa dậy.”

“Ngày mùng một tháng tám bệ hạ dậy sớm thượng triều, Quân hậu vẫn nằm trên giường, không có đến.

“Vào giờ tỵ, hoàng đế phê chuẩn tấu chương, quân hậu ở bên cạnh. Đến giờ ngọ, hoàng đế ăn trưa và ngủ trưa. Đến giờ thân, ngài luyện võ trong võ trường, lúc này Quân hậu vẫn ở bên.Đến giờ dậu, hoàng đế và Quân hậu dùng cơm tối, đến giờ Tuất kiểm tra bài tập của hoàng tử. Giờ Hợi, hoàng đế và Quân hậu đi ngủ.”

---Một ngày cực kì bình thường với Lý Duệ.

Chỉ cần câu trước nói về hoàng đế thì câu tiếp theo phải nói về Quân hậu.

Lý Duệ luyện thuật, Chúc Thanh Thần đi theo hắn một lúc, nhưng tập chưa được bao lâu hắn đã mệt đến thở không ra hơi.

Lúc hắn đang đọc sách, Lý Duệ ôm hắn từ phía sau và lặng lẽ tết tóc cho Chúc Thanh Thần nhưng sau đó gỡ nó ra để thành một lọn tóc xoăn nhỏ.

Mỗi ngày trong tháng Tám đều như vậy.

Hai người họ luôn gắn bó với nhau, không thể tách rời.

Lần duy nhất hắn rời cung là vào dịp Trung thu ngày 15 tháng 8. Hai người đưa Lý Đoan xuất cung để xem đèn l*иg.

Sau khi quan sát một lúc, Lý Duệ phớt lờ sự phản đối của Lý Đoan và yêu cầu thái giám đưa cậu về để mình được chơi một mình với Chúc Thanh Thần.

Sau khi sử quan đọc xong nhật kí sinh hoạt tháng tám của Chúc Thanh Thần, tất cả mọi người đều im lặng.

Trong suốt tháng 8, hoàng đế không bao giờ rời xa Quân hậu.

Vậy con của Vãn Nương rốt cuộc là của ai?

Dù sao thì nó cũng không thể là của hoàng đế được.

Lúc này Vạn Nương cũng có phản ứng.

Thì ra tờ ghi chép sinh hoạt hàng ngày chính là thứ này, nàng ta hay đổi vẻ mặt, nhanh chóng nói: “Ta nhớ nhầm, ta nhớ nhầm, con ta mới năm tháng chứ không phải bốn tháng.”

Chúc Thanh Thần cau mày, ánh mắt sắc bén, ngữ khí trầm thấp: "Phu nhân, ngươi đang muốn giễu cợt bá quan văn võ hay sa? Con của ngươi rốt cuộc được bai nhiêu tháng?"

“Đã năm tháng.” Nàng ta cố nở ra một nụ cười nịnh nọt lại hèn nhát, “Quân hậu là năm thắng, xin người cứ tra tiếp xem…”

Chúc Thanh Thần đương nhiên không đồng ý tra tiếp, giơ tay nói: "Thái y, đến bắt mạch xem rốt cuộc nàng ta mang thai được bao lâu rồi.”

“Dạ."

Hai thị vệ giữ Vãn nương lạ, thái y bước tới, nắm lấy cổ tay nàng ta và bắt đầu chẩn đoán mạch.

Để đảm bảo an toàn, Chúc Thanh Thần còn gọi ba thái y gia thay phiên nhau.

Một lúc sau, ba vị ngự y đồng thanh đáp: “Quả nhiên đã được bốn tháng thưa Quân hậu.”

Vãn nương vẫn muốn bào chữa: “Không, không, đã năm tháng rồi. Là ta nhớ nhầm ngày, Bệ hạ không thường xuyên đến đây nên ta nhớ nhầm.”