Chương 13

Lý tộc trưởng chống nạng bước nhanh về phía trước, lớn tiếng: "Thanh Thần, đây là Vãn Nương, ngươi không nhận ra nàng sao?"

Chúc Thanh Thần vẻ mặt lạnh lùng, không trả lời.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của Lý tộc trưởng lại khiến người ta chấn động—

“Đây là người phụ nữ mà bệ hạ đã nuôi ở bên ngoài!”

Ngay sau đó, một cơn gió mạnh thổi bay Lý tộc trưởng xuống bậc thang.

Phía sau, mọi người trong Lý gia đều vội vàng đỡ lấy, Lý tộc trưởng mặc kệ cơn gió lạ nói: “Bệ hạ đã nuôi nhân tình ở ngoài cung, biết người qua đời mà không thể vào cung thăm viếng cho nên nàng đã nhờ ta.”

"Hôm nay bệ hạ sẽ an táng nên ta mới đưa nàng tới đây. Kim Vãn đã có thai, giang sơn Đại Chu đã có người kế vị rồi.”

Lý tộc trưởng đang nói bỗng dừng lại, giống như bị một cơn gió mạnh bóp cổ, mặt ông ta đỏ bừng, trên trán nổi gân xanh, không nói được lời nào nữa.

Nếu có những con ma khác ở đây, nhất định chúng sẽ nhìn thấy——

Vị Hoàng đế nào đó nâng quan tài lên nói: "Mẹ kiếp nhà ngươi!"

Trong phút chốc, hàng loạt thay đổi xảy ra, khiến tất cả mọi người đều choáng váng.

Đầu tiên, Lý tộc trưởng mang một phụ nữ có thai tới, nói rằng đó là đó là người của bệ hạ.

Ngay sau đó, Lý tộc trưởng bị gió thổi bay xuống bậc thang, bây giờ dường như còn bị ai đó chặn họng.

Những người phía sau không thể nhìn thấy, nhưng Chúc Thanh Thần có thể nhìn rõ.

Dường như có thứ gì đó đang bóp cổ Lý tộc trưởng, khiến ông ta không thể nói được.

Không, không những không cho ông ta nói nói, thứ đó dường như đang trực tiếp bóp cổ ông.

Lý tộc trưởng bị vật đó nhấc lên, ngón chân chậm rãi rời khỏi mặt đất, bởi vì không thở được nên sắc mặt bắt đầu trở nên xanh tím.

Nhìn những gì đang xảy ra trước mặt, Chúc Thanh Thần siết chặt thanh trường kiếm trong tay rồi quay lại nhìn về phía cung điện——

Quan tài và bài vị của hắn.

Chúc Thanh Thần không thể tin lẩm bẩm: "Lý Việt?"

Có phải hắn không?

Giây tiếp theo, một cơn gió mạnh đột nhiên buông ra Lý tộc trưởng ra.

Một tiếng "bịch" vang lên, Lý tộc trưởng ngã xuống và được đám người Lý gia đỡ lấy.

Bọn họ lập tức hét lên: "Chúc Thanh Thần, ngươi lại giở trò gì?"

Họ vội vàng kiểm tra cổ Lý tộc trưởng nhưng không tìm thấy sợi dây khả nghi nào, thậm chí không có vết dây nào cả.

"Có chuyện gì vậy? Tộc trưởng, người cảm thấy thế nào rồ?"

"Rốt cuộc Chúc Thanh Thần đã làm gì?"

Nghe thấy tiếng ồn ào của họ, Chúc Thanh Thần quay lại, đứng trên bậc thang và nhìn họ với ánh mắt trịch thượng.

Hắn lạnh lùng nói: “Mọi người, ta từ đầu đến cuối đều đứng ở chỗ này không nhúc nhích, Lý tộc trưởng đứng không vững mà ngã xuống bậc thang, bộ dáng điên cuồng có quan hệ gì đến ta? ?”

Dù thế nào đi nữa thì cứ xử lí đám người Lý gia này trước đã.

Lý tộc trưởng tựa vào trong ngực đám ngườiLý gia, sợ hãi thở hổn hển, không nói nên lời, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ chết ngạt.

Chúc Thanh Thần phớt lờ ông ta rồi nói tiếp: "Các vị, ông ta mang theo một người phụ nữ không rõ lai lịch và phá hỏng đám tang của phu quân ta, nay phu quân hiển linh trừng phạt, ngươi còn không biết tội của mình ư?”

Lý trưởng gãi cổ, khàn giọng nói: "Chúc Thanh Thần, đừng ngậm máu phun người! Rõ ràng là ngươi độc chiếm quyền lực, lợi dụng thiên tuwr để khống chế chư hầu.”

Càng nói ông ta càng hưng phấn, dường như đã lấy lại được sức lực, không còn cần đến sự hỗ trợ của người khác, ông ta chật vật đứng dậy chỉ vào mũi Chúc Thanh Thần.

"Đây là thiên hạ của Lý gia ta. Khi nào mới đến lượt ngươi đưa ra quyết định? Ngươi là Quân hậu trong cung, làm Thái phó trong triều nhưng lại không biết tôn trọng chưởng bối, một tay che trời, thiên hạ này làm gì có chuyện để cho Quân hậu phê duyệt, thánh chỉ do Thái phó soạn chứ?”

"Đúng là tên loạn thần tặc tử, người người phỉ nhổ!"

Chúc Thanh Thần không ngạc nhiên cũng không khó chịu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Lý Đoan đi theo nắm lấy vạt áo của hắn, Chúc Thanh Thần khẽ lắc tay nhẹ trấn an cậu, tay kia giơ kiếm lên, đặt lưỡi kiếm lên bàn tay của Lý tộc trưởng.

Lý tộc trưởng vội vàng rút ngón tay lại, chắp hai tay sau lưng, nghiêm nghị nói: “Nếu như không phải hôm nay Vãn nương đến tìm ta khóc lóc cầu xin, ta và các vị đây cũng sẽ bị hắn ta lừa.”

Hắn quay người lại nói với mọi người: "Các vị đại nhân, đây chính là phu nhân mà tiên đế đã có quan hệ lúc ở ngoài cung.”

“Trước đây Chúc Thanh Thần là nam nhân, không thể sinh con nên đã chọn Lý Đoan để giữ bên mình. Bây giờ cốt nhục của bệ hạ đã ở đây, chúng ta đương nhiên coi bào thai trong bụng Vãn nương là tân đế.”

"Các vị đại nhân, xin đừng để bị Chúc Thanh Thần lừa gạt!"

Im lặng.

Sau bài phát biểu đầy nhiệt huyết, tất cả các quan đại thần đều im lặng.

Những quan chức ở gần hắn hơn một chút thậm chí còn lặng lẽ di chuyển, cố gắng di chuyển ra xa hơn.

Một số đại thần nhìn về phía sau của ông ta với vẻ nghi hoặc.

Lý tộc trưởng nhìn theo ánh mắt của họ quay lại và nhìn thấy Chúc Thanh Thần đang đứng phía sau mình.

Người mà các quan đại thần nhìn là ông ta.

Chúc Thanh Thần quay người vẫy tay, vị tướng quân đứng gần nhất nhanh chóng bước tới: "Thái phó?"

Vẻ mặt Chúc Thanh Thần bình tĩnh, giọng điệu cũng bình tĩnh: "Lôi tất cả bọn họ xuống cho ta.”