Chương 12

"Dù sao hôm nay cũng không cần phải thượng triều.Tìm thấy người là được rồi."

"Ơ? Chuyện gì vậy? Tối qua không thêm dầu vào đèn sao? Tại sao đèn của bệ hạ lại tắt hết vậy?"

"Nơi này không phải còn rất nhiều dầu đèn sao? Cửa sổ cũng đóng chặt, cho dù gió có thổi cũng không thổi tắt hết được?"

Những cung nhân ngơ ngác khi thấy những ngọn nến bị dập tắt vô cớ.

Chỉ có Chúc Thanh Thần đang ngủ yên bình trước linh cữu, đôi má hơi đỏ lên, thậm chí còn ngáy.

*

Một tháng nữa trôi qua.

Sáng sớm hôm đó, Chúc Thanh Thần thức dậy bên cạnh Lý Việt, vươn tay ra khỏi chăn.

Kể từ lần cuối cùng ngủ được bên Phong Càn điện, Chúc Thanh Thần dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Hắn và Lý Việt đã thành hôn, nên ngủ cùng nhau.

Thế là hắn sai người hầu mang một chiếc ghế tre đến đặt cạnh quan tài, từ nay hắn sẽ ngủ ở đây.

Giống như Lý Việt vẫn ở bên cạnh.

Những ngọn nến lại nổ tung, Chúc Thanh Thần chưa kịp tỉnh dậy thì gió đã thổi tắt nến.

Bầu trời sáng rõ, khi ánh sáng chưa kịp chiếu đến mắt của Chúc Thanh Thần sẽ có một chiếc cờ tang bay đến giúp cho hắn không bị chói mắt.

Ngay cả khi Chúc Thanh Thần đạp chăn ra, một cơn gió mạnh cũng sẽ cuộn chăn đắp lại lên người hắn.

Với sự chu đáo như vậy, Chúc Thanh Thần tự nhiên chìm vào giấc ngủ yên bình.

Chúc Thanh Thần nhận ra rằng Lý Duệ đang chăm sóc mình cho nên cố gắng cho bản thân không được sợ hãi.

Hắn sợ ma nhưng không sợ Lý Việt.

Chúc Thanh Thần ôm chăn, ngồi dậy khỏi chiếc ghế.

Lúc này, có tiếng gõ cửa: "Quân hậu, Lý tộc trưởng muốn gặp ngài."

Chúc Thanh Thần dụi mắt, phải mất một lúc hắn mới nhớ ra đây là ai.

Từ lần Lý tộc trưởng chạy đến nói linh tinh với Lý Đoan, sau khi bị hắn cho một kiếm ông ta đã sợ vãi ra quần rồi.

Cuối cùng, Chúc Thanh Thần đã đặc biệt dặn dò thái y cứ ba ngày lại đến khám bệnh cho ông ta với lý do “bệnh lâu ngày không khỏi.”

Những ngày này hắn khá bình yên, mỗi lần ông ta yêu cầu được gặp nhưng hắn vẫn từ chối.

Bây giờ ông ta không còn gây rắc rối nữa, Chúc Thanh Thần không có ý định làm gì khác.

Hắn nói: "Bảo ông ta đợi ta ở sảnh bên, ta sẽ đến đó ngay."

Chúc Thanh Thần rời giường, mặc quần áo, tắm rửa sạch sẽ và chuẩn bị đi.

Lúc hắn đến, Lý tộc trưởng đang ngồi ở gian bên uống trà.

Trông thấy hắn tới, ông bèn đặt chén trà xuống, vội vàng đứng dậy, cười nói: “Quân hậu tới rồi.”

"Tộc trưởng không cần khách khí." Chúc Thanh Thần tiến lên trước, ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Lý tộc trưởng không chịu ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Chuyện xảy ra lần trước là lỗi của ta, hôm nay ta tới đây để tạ lỗi với người và Đoan nhi.”

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu nhìn ông ta.

Lý tộc trưởng tiếp tục nói: “Chỉ là Đoan nhi sợ người lạ, ta không thể đến gặp thằng bé, vậy nên mong người gửi lời tạ lỗi của ta đến nó.”

“Được thôi” Chúc Thanh Thần gật đầu, “Ta sẽ nói cho thằng bé biết.”

“Lúc đó ta có hơi hồ đồ, ta nghĩ Chúc đại nhân...bay giờ ta đã ở trong cung này được hai tháng rồi, triều đình cũng đã ổn định hơn rất nhiều, ta rất yên tâm, cũng may là có người phụ chính.”

Lý tộc trưởng ngồi xuống bên cạnh hắn, hai người nói chuyện một lúc.

Chúc Thanh Thần nhìn ông ta, nhất thời không biết trong đó có bao nhiêu thật lòng.

Cuối cùng, Lý tộc trưởng nói: “Hiện tại tang lễ đã chuẩn bị xong, mấy ngày nữa quan tài của bệ hạ sẽ được đưa vào lăng tẩm, lão phu cũng coi như là nhìn hắn lớn lên, cho đến bây giờ tóc đã bạc, có lẽ cũng nên tiễn đưa người đoạn đường cuối cùng vậy.”

Ông ta nhẹ nhàng xoa đầu gối, chân thành nói: “Ta đã già rồi, không lo được nhiều việc. Việc tang lễ sẽ giao cho Chúc đại nhân. Nhưng ta chỉ xin người một điều, mặc kệ những ân oán trong quá khứ của chúng ta mà cho phép ta đưa tiễn bệ hạ được không?”

Chúc Thanh Thần nói: "Tộc trưởng quá lời rồi, ta nên như thế này mới phải. Lý Việt là phu quân của ta, ta chỉ hy vọng tang lễ của hắn sẽ hoành tráng, ta đợi mấy năm nữa cho đến khi Đoan nhi trưởng thành sẽ đi tìm hắn. Chỉ cần tộc trưởng có cùng suy nghĩ với ta là được.”

“Đó là đương nhiên rồi.” Lý tộc trưởng chống gậy nói, đứng lên cáo biệt.

Chúc Thanh Thần quay lại dặn cung nhân làm điều gì đó.

Tất nhiên, Chúc Thanh Thần không lược bớt cung nhân ở chỗ Lý tộc trưởng.

Cứ phải người nhìn chằm chằm ông ta là được.

*

Hai mươi ba tháng mười hai âm lịch là một ngày tốt lành.

Hoàng đế được hạ táng, thụy hiệu chỉ có một chữ “Vũ”.

Bầu trời phủ đầy tuyết, hàng trăm các quan đại thần cùng các cung nhân đều phải đứng trang nghiêm trước Phong Càn điện.

Chúc Thanh Thần mặc quan phục màu đỏ, bê ngoài mặc áo tang, đầu đội mũ quan, Lý Đoan ngoan ngoãn đi theo.

Mười sáu người khiêng quan tài đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Chúc Thanh Thần và Lý Đoan dâng hương xong mới có thể tiến lên nâng quan tài.

Lễ quan cất tiếng hát, Chúc Thanh Thần cầm lấy nén hương do cung nhân đưa tới, cùng Lý Đoan cúi lạy.

Sau ba quỳ chín lạy, Chúc Thanh Thần cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tự mình cắm cây nhang vào giữa lư hương.

Chúc Thanh Thần quay đầu ra hiệu cho lễ quan hô "nâng quan tài".

Đột nhiên, một cung nhân xông vào cung: "Quân hậu!"

Chúc Thanh Thần cau mày quay đầu lại, hạ giọng: "Có chuyện gì vậy?"

"Lý tộc trưởng..."

Lời còn chưa nói xong, ngoài cung đã truyền đến một giọng nữ sắc bén: "Bệ hạ... Bệ hạ! Ta đến muộn!"

Chúc Thanh Thần đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn và đột nhiên quay lại.

Hắn nhìn thấy một người phụ nữ mặc thường phục, vác chiếc bụng lớn loạng choạng đi về phía đại sảnh.

Người đi theo sau không phải Lý tộc trưởng và đám người Lý gia, vậy có thể là ai?

Trong nháy mắt, Chúc Thanh Thần dường như hiểu ra điều gì đó.

Hắn không hề do dự, bước nhanh về phía trước, rút

thanh kiếm từ thắt lưng của Uy Vũ tướng quân, trực tiếp chặn người phụ nữ bên ngoài ngưỡng cửa của Phong Càn điện.

Người phụ nữ bị ánh mắt đáng sợ của Chúc Thanh Thần làm cho sợ hãi, sau đó kêu lên: "Tộc trưởng, cứu ta!"

Lúc nàng ta hét lên, Chúc Thanh Thần cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lý tộc trưởng, trầm giọng hỏi: "Tộc trưởng có ý gì đây?"