Chương 10

“Dạ"

Tiểu thái giám dẫn đường, Chúc Thanh Thần vội vàng đi tới, vừa đến gần hắn đã nghe thấy tiếng kêu của Lý Đoan từ phía sau hòn non bộ.

"Ngươi nói bậy! Cha Thái phó đã nói với ta rằng ta có cha mẹ ruột, nhưng ta cũng là con của phụ hoàng và cha Thái phó!Người đối với ta rất tốt, ta cũng chưa từng gặp qua ngươi!"

Trong đó xen lẫn giọng nói của Lý tộc trưởng đang cố an ủi: “Đừng khóc, ta không nói ngươi không phải, chỉ là ngươi họ Lý, ta họ Lý. Chúng ta nên… "

"Chúng ta nên làm sao?" Chúc Thanh Thần cầm thanh kiếm lạnh lùng đứng trước mặt hai người.

Lý tộc trưởng đột nhiên nghe được giọng nói của hắn, giật mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, tộc trưởng nhìn thấy thanh kiếm trên tay hắn.

Chúc Thanh Thần xoay cổ tay và cầm kiếm bước về phía trước, ánh sáng lạnh lùng của lưỡi kiếm chiếu vào khuôn mặt của tộc trưởng, làm chói mắt ông ta.

Nhìn thấy hắn từng bước một tới gần, tộc trưởng sợ đến mức hai chân run rẩy đến mức ngã xuống đất: "Chúc Thanh Thần, ngươi muốn làm gì? Tại sao không nhanh chóng buông kiếm xuống cho ta?!"

Chúc Thanh Thần đi vòng qua ông ta rồi tiến về phía sau dùng giọng ôn hòa hỏi Lý Đoan: "Đoan Nhi, chuyện gì xảy ra vậy?"

Lý Đoan núp ở phía sau ông ta, một tay nắm ống tay áo, một tay lau mắt: “Con đang chơi với bọn họ thì bị lão già này kéo con lại nói chuyện, ông ta nói… ông ta nói…”

Lý tộc trưởng cố gắng nói với Lý Đoan: “Đoan Nhi, đừng nói nhảm.”

Tất nhiên Lý Đoan không nghe lời ông ta và nhanh chóng kể mọi chuyện cho Chúc Thanh Thần nghe.

“Ông ta nói con không phải là con của người và phụ hoàng, ông ta còn nói Thái phó thật sự không muốn con làm Hoàng đế, sớm muộn gì Thái phó cũng sẽ gϊếŧ con để trở thành Hoàng đế! "

"Con không tin, con muốn quay lại chơi tiếp, nhưng ông ta cứ lối kéo không con đi..." Lý Đoan ôm lấy chân Chúc Thanh Thần: "Cha, con sợ quá! "

Chúc Thanh Thần xoa đầu an ủi cậu, sau đó hắn cầm thanh kiếm đi về phía Lý tộc trưởng.

Lý tộc trưởng vốn muốn đến gần Lý Đoan, nhưng không ngờ Lý Đoan tin tưởng Chúc Thanh Thần đến vậy.

“Người đã hiểu lầm rồi. Ta chưa bao giờ nói những lời này, ta chỉ nói với Đoan nhi có vài câu thôi, có lẽ thằng bé đã hiểu lầm ý của lão phu rồi.”

Chúc Thanh Thần cầm thanh trường kiếm trong tay, chĩa vào tim Lý tộc trưởng rồi đâm thật mạnh vào đó.

Lý tộc trưởng hét lên: "Chúc Thanh Thần, ngươi... ngươi... ngươi thật sự muốn làm kẻ phản bội sao? Ta là tộc trưởng Lý gia của thành Phượng Tường, sao ngươi dám sao?”

Một lúc sau, Lý tộc trưởng không cảm thấy đau đớn, khi nhìn xuống mới phát hiện mũi kiếm chỉ xé rách quần áo bông mà không hề làm mình bị thương.

Ngay khi Lý tộc trưởng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, với một tiếng “dang” vang lên, Chúc Thanh Thần đã giơ kiếm ra trước mặt ông ta.

"Thì ra là người. Nếu tộc trưởng đến gặp Đoan nhi thì nên báo trước cho ta biết. Nếu hôm nay ta không nhận ra tộc trưởng kịp thời, thị vệ sẽ không nhận ra ngươi, sẽ có coi ngươi như thích khách mà gϊếŧ ngay tại chỗ thì sao?”

Lý tộc trưởng ngước nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin được.

Chúc Thanh Thần thật sự dám gϊếŧ ông?

Chúc Thanh Thần vẻ mặt bình tĩnh nói: "Người đâu, đưa tộc trưởng trở về. Ta thấy tộc trưởng vẫn chưa khỏi bệnh cũ, nên phái thái y tới xem xem. Những người hậu cận bên tộc trưởng không chu đáo, thấy người ra khỏi cửa mà cũng không chịu đi theo, ta sẽ lệnh cho thái giám tổng quản đổi một lượt.”

Lý tộc trưởng chưa kịp nói chuyện đã bị hai tên thái giám khiêng xuống.

Sau khi mọi chuyện náo thành như vậy, Lý Đoan không có ý định chơi nữa, chỉ ôm lấy Chúc Thanh Thần, sợ Chúc Thanh Thần không muốn hắn.

Đêm mùa đông lạnh lẽo, sau khi ăn tối xong, tắm rửa vội vã thì đã đến lúc đi ngủ.

Lý Đoan nằm đắp chăn trên giường, nước mắt lưng tròng.

Chúc Thanh Thần mở chăn ra rồi bước ra bên ngoài.

Đầu giường còn sót lại một cây nến nhỏ, Chúc Thanh Thần nằm nghiêng, nhẹ nhàng an ủi Lý Đoan: “Không sao đâu, ngủ đi.”

Lý Đoan rúc vào trong ngực Chúc Thanh Thần, nhỏ giọng nói: "Con nhớ phụ hoàng.”

Chúc Thanh Thần đại khái cũng đoán được tâm trạng của cậu, hắn nhẫn nại an ủi: "Đừng sợ, cho dù phụ hoàng con không có ở đây, ta cũng có thể bảo vệ con."

Lý Đoan nghiêm nghị nói: “Nhưng nếu như phụ hoàng không còn nữa, sẽ không có người bảo vệ người nữa.”

Chúc Thanh Thần cụp mắt xuống, không nói nữa, dùng ngón tay mân mê hoa văn tối màu trên chăn, dường như không nghe thấy.

“Con nhớ phụ hoàng. Con nhớ chuyện người đưa chúng ta đi cưỡi ngựa. Con nhớ người đã từng dẫn chúng con đi mua đồ ăn ngoài cung. Con nhớ phụ hoàng từng ngủ cùng chúng ta. Phụ hoàng nằm ngoài cùng ôm lấy người và con, do vậy mà cha thái phó cũng chẳng khóc nữa.”

Màn tối om, chỉ có ngọn nến như hạt đậu.

Chúc Thanh Thần quay lưng về phía ánh nến, cụp mắt xuống giấu mặt vào bóng tối.

Lý Đoan nhìn không rõ biểu tình của hắn, thấp giọng nói: "Con xin lỗi, con không nên..."

Cậu không phải là một đứa trẻ ngu ngốc và Chúc Thanh Thần cùng không lừa cậu chuyện phụ hoàng đã hết.

Hắn biết rằng khi phụ hoàng băng hà, người đã chết thật và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.