Chương 9

Cậu duỗi ngón tay ra, vừa suy nghĩ vừa viết ra không khí.

Chúc Thanh Thần cười nhìn Lý Đoan, nhịn không được gắp thêm một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng.

Một miếng, hai miếng, ba miếng…

Chúc Thanh Thần cắn từng miếng một.

Cuối cùng chỉ còn lại một cái đĩa trống.

Chúc Thanh Thần cất chiếc đĩa vào tay áo và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Khi Lý Đoan nhớ xong năm chữ thì đã muộn, cung nhân đến nhắc nhở cậu bữa trưa đã chuẩn bị xong.

Chúc Thanh Thần nhìn Lý Đoan: “Con đi đi, buổi chiều lại đến đây nhé.”

"Được." Lý Đoan đứng dậy cúi đầu hành lễ rồi rời khỏi Phong Càn điện.

Sau khi thắp hương xong, Chúc Thanh Thần nắm tay cậu rời khỏi Phong Càn điện.

Hai người vừa bước qua ngưỡng cửa thì đυ.ng phải Lý tộc trưởng.

Hắn bị một đám người nhà họ Lý vây quanh, họ đang chờ ở trước cửa cung điện, khi nhìn thấy Lý Đoan, đôi mắt hắn sáng lên.

"Đây là Đoan Nhi phải không?" Lý tộc trưởng vừa nói vừa đi về phía trước.

Lý Đoan bị ông ta làm cho giật mình, vô thức nắm lấy tay áo Chúc Thanh Thần, trốn ở phía sau hắn: "Cha Thái phó..."

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ đầu trấn an cậu, sau đó lại nhìn về phía Lý tộc trưởng: “Mấy ngày trước nghe thái y nói rằng người do không hợp với khí hậu nơi đây là cộng thêm việc đi đường dài mệt mỏi nên đã sinh bệnh. Không biết người đã đỡ hơn chút nào chưa?

Sắc mặt Lý tộc trưởng tối sầm lại, ông ta cố gắng đè nén cơn tức giận đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Kể từ hôm uống cháo thuốc do Chúc Thanh Thần đưa cho, Lý tộc trưởng liền bị nôn mửa tiêu chảy ba ngày liền.

Hắn ta còn hỏi?

"Tốt." Chúc Thanh Thần sắc mặt không thay đổi nói: "Tộc trưởng đã lớn tuổi, người cũng nên chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu có chuyện gì thì cứ để người bên cạnh mình làm thôi. Người cũng nên bớt suy nghĩ lại, đây mới là cách để giữ gìn sức khỏe.”

Tất nhiên, Lý tộc trưởng có thể nói rằng Chúc Thanh Thần đang cố gắng khiến ông ngừng can thiệp vào việc triều chính.

Nhưng ông ta lại đáp: "Bệ hạ chết trẻ, hiện tại mọi chuyện còn chưa quyết định được. Dù thần có muốn yên tâm cũng không thể."

Nếu đã cố tình không hiểu thì có nói thêm cũng vô ích.

Chúc Thanh Thần quay mặt đi và không nói gì nữa.

Lý tộc trưởng lại nhìn Lý Đoan: “Lúc mới tới đây, ta đã nói muốn gặp Đoan Nhi, đáng tiếc mấy ngày trước ta bị bệnh cho nên hôm nay mới đến được.”

Ông ta đưa tay về phía Lý Đoan: "Đoan Nhi, con cũng họ Lý đúng không? Ta tộc trưởng của Lý gia, con nên gọi ta một tiếng “Đại gia gia”."

Ánh mắt ông ta háo hức đến mức Lý Đoan không chịu bước tới mà càng trốn tránh.

Chúc Thanh Thần không hề ép buộc Đoan nhi gặp ông ta, ngược lại càng bảo vệ nó chặt chẽ hơn: "Tộc trưởng, thằng bé có hơi nhát, hơn nữa nó cũng chưa từng gặp người bao giờ, cho nên…”

Lý tộc trưởng bất mãn ngắt lời hắn: "Người đang nói cái gì vậy? Chúng ta đều là người Lý gia, có gì phải sợ?"

Ông ta vẫn đưa tay về phía Lý Đoan: “Đoan nhi, mau gọi “gia gia” đi nhanh lên.”

Chúc Thanh Thần bình tĩnh nói: "Vậy ý của tộc trưởng là do ta họ Chúc nên đáng lẽ ra Đoan nhi phải sợ ta ư?”

"Cái này..." Lý tộc trưởng không ngờ hắn sẽ hỏi rõ ràng như vậy, nghẹn ngào nói: "Người đang nói cái gì vậy? Ta chỉ là..."

"Không phải thì tốt, Đoan Nhi và ta vừa mới hạ triều xong, còn chưa dùng bữa, xin cáo từ."

Chúc Thanh Thần kéo theo Lý Đoan rồi quay người rời đi, bỏ lại Lý tộc trường ở phía sau.

Lý tộc trưởng sắc mặt tái mét, nhưng cũng không thể làm gì được chỉ đành tức giận đến dậm chân tại chỗ.

Hai người dắt tay nhau về tẩm điện dùng bữa.

Lý Đoan tò mò hỏi người đàn ông đó là ai.

Chúc Thanh Thần nói: "Hắn là Lý tộc trưởng, cũng có thể xem là trưởng bối của con.”

Lý Đoan thấp giọng nói: “Nhưng con chưa từng gặp ông ta bao giờ cả.”

"Đoan Nhi, ông ta đã từng tới dự tang lễ của phụ hoàng con." Chúc Thanh Thần do dự một chút rồi nói: "Phụ hoàng con vốn là Hoàng đế, hiện tại hắn đã mất, đã không thể làm Hoàng đế nữa, cho nên. .."

Lý Đoan ngẩng đầu: “Vậy là bọn họ đều muốn làm Hoàng đế?”

"Đúng vậy." Chúc Thanh Thần gật đầu, "Làm Hoàng đế không chỉ có nghĩa là có trong tay quyền lực tối cao, hưởng thụ vô số vàng bạc châu báu, mà còn có trọng trách gánh vác cả thiên hạ nữa."

Lý Đoan trầm ngâm suy nghĩ: "Nhưng hiện tại không có chiến tranh, nếu bọn họ lại trở thành Hoàng đế, chẳng phải chúng ta sẽ phải tiếp tục đánh nhau sao?"

"Đúng."

"Làm sao có thể như vậy? Đây là ngai vị của phụ hoàng, đương nhiên phụ hoàng nói giao cho ai thì giao cho người đó, bọn họ làm sao có thể đoạt đi?" Lý Đoan nghiêm túc nhìn hắn, "Cha Thái phó, người làm Hoàng thượng đi, phụ hoàng nhất định sẽ đồng ý, thứ gì phụ hoàng cũng đồng ý cho người hết mà.”

Chúc Thanh Thần nói: “Ta đã là Thái phó, không thể làm Hoàng đế được, cho nên phụ hoàng con và ta đều muốn con làm Hoàng đế.”

“A?” Lý Đoan sửng sốt, “Nhưng con mới có sáu tuổi.”

“Ta sẽ từ từ dạy con cách trở thành một Hoàng đế tốt. Chính vì con mới sáu tuổi nên còn nhỏ, rất dễ bị lừa gạt, cho nên người ta sẽ tiếp cận con."

“Con đã hiểu rồi." Lý Đoan dùng sức gật đầu, "Yên tâm, cha thái phó, con sẽ không bị ai lừa gạt hết, con chỉ tin tưởng người thôi.”

Thằng bé rất thông minh.

Chúc Thanh Thần rất hài lòng.

*

Ăn trưa xong, Lý Đoan ngủ trưa.

Sau khi thức dậy, cậu đọc sách cùng bồi đồng rồi cùng nhau ra ngoài chơi.

Dù sao cũng là một đứa trẻ, bản chất là như vậy, cho dù vẫn đang trong lúc để tang cha, nhưng Chúc Thanh Thần cũng không muốn hạn chế cậu quá nhiều.

Chỉ cần có lòng hiếu thảo và chân thành thắp hương là được rồi.

Chúc Thanh Thần đang phê duyệt tấu chương trong điện, trong khi Lý Đoan và các hoạn quan đang cùng nhau chơi trốn tìm trong khu vườn phía sau.

Chỉ cách nhau một cửa sổ, Chúc Thanh Thần có thể nghe rõ tiếng trẻ con chơi đùa trong vườn.

Hắn ôm đầu, trầm tư trước đống tấu chương, nhất thời hắn không nhận ra rằng âm thanh trong vườn dần dần biến mất.

Chúc Thanh Thần cầm bút nhúng vào chu sa, đang định viết thì có một thái giám trẻ tuổi đột nhiên chạy vào.

"Quân hậu! Lý tộc trưởng tới đây bắt điện hạ nói chuyện, sau đó còn làm cho điện hạ khóc!"

Tay Chúc Thanh Thần run lên, một ít chu sa rơi xuống tờ giấy.

Hắn ta ném cây bút đi, nhanh chóng đứng dậy, rút

kiếm ra khỏi vỏ: “Dẫn đường.”