Chương 23

“Được..." Cô bị La thị kích động đến kinh sợ, tưởng chừng như không thể nói nên lời, chỉ đành gượng gạo nói một chữ "được". La thị lại nghĩ tới điều gì, bật cười: "Mọi người đều cho rằng ngươi thủ tiết, không nghĩ tới ngươi là đi tìm thân, xem ra trong quân doanh phải có rất nhiều người thương tâm."

Điềm Cô: "?"

Thấy cô nghi hoặc, La thị không hề giải thích, cười to vài tiếng sau liền xoay người rời đi. Điềm Cô một mình đứng tại chỗ một lát, cũng xoay người hướng về doanh trướng của mình đi đến.

Chỉ là đêm nay bóng đêm thật sự rất đen, cô cũng không biết là đi lầm đường hay sao, vừa mới đi qua một khúc rẽ, đã bị một thân ảnh cao lớn như bức tường chặn đường đi.

Điềm Cô nghi hoặc ngẩng đầu, tiếp theo trong nháy mắt, liền không nói nên lời: "Tướng quân?!"

Điềm Cô không thể tin vào mắt mình, cẩn thận nhìn vài lần, lúc này mới thấy rõ ràng, xác thực chính xác, người đứng trước mặt cô chính là Cố Hiển Thành.

Cố Hiển Thành lúc này đang nhìn cô chằm chằm, tuy rằng mặt không biểu cảm, nhưng lại có vẻ hơi không vui.

Điềm Cô: "Tướng quân?"

Cố Hiển Thành trầm mặc một lát, cơn đau quen thuộc trong ngực anh đã dần dần biến mất, nhưng nhìn người trước mặt, anh cảm thấy có lẽ chính mình đã điên rồi.

Ban đầu anh định đi kiểm tra kho vũ khí, nhưng đột nhiên cảm thấy đau nhói ở ngực. Cố Hiển Thành đã quá quen thuộc với cảm giác này, lập tức biết nguyên nhân, chỉ là anh thực sự tò mò, chuyện gì xảy ra vào buổi tối muộn thế này khiến cô thương tâm.

Vì vậy, không biết từ lúc nào, anh đã đến nơi này.

Nhưng Cố Hiển Thành đương nhiên sẽ không nói ra lý do, chỉ nhàn nhạt nói: "Đi ngang qua."

"Đi ngang qua?" Điềm Cô nhìn xung quanh, đây không phải là khu trướng của phụ nữ sao? Đại tướng quân sao lại vô cớ đi ngang qua đây?

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, cô cũng tự thuyết phục bản thân, đại tướng quân có lẽ có chuyện quan trọng cần tìm Triệu ma ma.

"Vậy... Tướng quân, ngài bận rộn trước, ta đi đây." Điềm Cô nói xong định xoay người rời đi, ai ngờ Cố Hiển Thành đột nhiên hỏi: "Vừa rồi có phải cô khóc hay không?"

Điềm Cô ngẩn ra, không thể tin được quay đầu lại nhìn anh.

Cố Hiển Thành: "Ta nghe thấy tiếng khóc mới đi tới."

Điềm Cô bị lời này dọa sợ, lúng túng nói: "Bởi vì La tỷ sắp đi... Chúng ta nói lời tạm biệt hai câu, ngài nghe thấy sao?"

Cố Hiển Thành ừ một tiếng.

Điềm Cô: "Vậy... Kỳ thật không có chuyện gì."

Cố Hiển Thành lại ừ một tiếng.

"Vậy dân phụ cáo từ."

Cô lần thứ hai muốn đi, Cố Hiển Thành rốt cuộc nói: "Về sau đừng quá đa sầu đa cảm."

Điềm Cô: "??"

"Ngài nói cái gì?" Điềm Cô nghi ngờ mình nghe lầm, hỏi lại một câu.

Cố Hiển Thành cũng không dám nhìn thẳng, có vẻ hơi không tự nhiên: "Đa sầu đa cảm, dễ dàng tổn hại thân thể."

Điềm Cô xoay vài vòng mới tự thuyết phục bản thân, đại tướng quân đây là đang quan tâm cô, dù sao hiện giờ cô cũng coi như là người của quân doanh, tướng quân quan tâm người của quân doanh cũng không có gì đáng trách.

"Vâng, đa tạ đại tướng quân quan tâm."

Lúc này nói xong, Cố Hiển Thành không ngăn cản cô. Chờ Điềm Cô đi rồi, anh đi quanh khu trướng hai ba vòng, mãi cho đến khi cơn đau nhói trong ngực hoàn toàn tan biến, lúc này mới quay trở về doanh trướng.

Chỉ là trên đường trở về, lại gặp được Phó Ngạn.

Phó Ngạn đang dẫn binh tuần tra, thấy anh đi từ hướng khu trướng nữ tới thì ngẩn người, sau đó tiến đến: "Tướng quân sao lại đi ra từ hướng khu trướng nữ?"

Sắc mặt Cố Hiển Thành không đổi: "Vừa rồi nghe thấy một tiếng động lớn, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra."

Phó Ngạn nghe vậy, không dám chậm trễ, lập tức nói: "Ta sẽ cho người tăng cường tuần tra."

Cố Hiển Thành: "Ừ."

Hai người cùng nhau đi về, ban đêm yên tĩnh, Cố Hiển Thành và Phó Ngạn cũng không nói chuyện, binh lính không biết đại tướng quân và Tổng binh đại nhân đều ở gần đó, nên tiếng nói chuyện lả lơi của họ tự nhiên bay vào tai Cố Hiển Thành và Phó Ngạn.

Đối với các binh lính biên quan, cuộc sống của họ khá đơn giản. Chỉ cần mỗi ngày được ăn ngon, ngủ ngon, có lương bổng, và có chỗ vui chơi giải trí là họ đã cảm thấy hài lòng.

Vì vậy, trong câu chuyện, họ không thể tránh khỏi việc nhắc đến đầu bếp mới nhất.

“Nghe nói ngày mai đầu bếp Tống sẽ làm tào phớ, chúng ta phải xếp hàng sớm.”

“Thật hay giả vậy? Món đó tốn công lắm, đầu bếp Tống thực sự làm cho chúng ta sao?”

“Tất nhiên là thật, tôi nghe từ tạp dịch trong bếp, hơn nữa đầu bếp Tống còn chuẩn bị hai loại vị, hắc hắc.”

“Ôi, là ngọt và mặn sao? Tôi có một đề nghị không biết nên nói hay không……”

“Chắc chắn không phải là muốn…… Hắc hắc……”

Hai người nhỏ giọng bàn tán, rất nhanh đã thống nhất, đó là ngày mai mỗi người xếp hàng một lượt, mua hai phần, sau đó đổi cho nhau, như vậy chẳng phải là có thể nếm thử cả hai vị sao.

Phó Ngạn nghe đến đó, mắt bỗng sáng lên, như được điều gì đó dẫn dắt, nhìn về phía Cố Hiển Thành: “Hay là ngày mai chúng ta cũng……”

Cố Hiển Thành nhìn anh ta một cách cạn lời: “Ngươi ăn hết được à?”

“Tất nhiên là hết rồi! Ngươi coi thường người ta quá! Ngươi chỉ ăn một chén là no rồi sao?”

Cố Hiển Thành: “Nàng ấy sẽ mang đến cho ta, ta muốn ăn bao nhiêu, muốn ăn vị gì cũng được.”

Phó Ngạn sững sốt, sau đó có chút ghen tị.

“Được rồi, ai bảo ngươi là đại tướng quân chứ, ta đi tìm người khác hợp tác!”

Cố Hiển Thành không nói gì.

Bên kia nói xong chuyện ăn uống, chủ đề lại chuyển sang giải trí, tính toán ngày tháng, cũng sắp đến Đại hội Giác Để được tổ chức mỗi năm một lần của quân Thành Dương.

Nói đến Giác Để, không thể không nhắc đến Mạnh Thiệu.

“Cũng không biết năm nay Mạnh quản binh có thể tiếp tục vô địch hay không, nếu không ta cũng thử xem sao?”

“Còn ngươi, với cái thân thể này, cửa thứ nhất còn không vào được! Còn không bằng ngẫm lại ngày mai ăn sáng gì cho thật đã!”

“…… Cũng đúng.”

Bên kia tiếng nói chuyện dần dần nhỏ đi, Phó Ngạn cũng nhớ đến chuyện này, nói: “Mỗi năm Giác Để náo nhiệt nhất, năm nay ngươi tham gia không?”

“Không.”

Phó Ngạn cười nói: "Chẳng thú vị gì cả, đại tướng quân tự mình ra trận, đến cuối cùng đoạt giải thì mới có ý nghĩa. Lũ lính sợ điều này nên sẽ gấp bội huấn luyện, cũng là chuyện tốt."

Cố Hiển Thành nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái và nói: "Tổng binh tham gia chẳng phải cũng có thể đạt được hiệu quả này sao?"

Phó Ngạn tự giễu: "Ta còn không thích hợp với loại vận động dã man này. Về sau bắn tên còn có thể suy xét. Ngươi cũng biết, ta lúc trước ở kinh thành cũng coi như là được không ít phụ nữ yêu mến..."

Phó Ngạn còn đắm chìm trong những hồi ức đẹp đẽ, ai ngờ Cố Hiển Thành căn bản không thèm để ý đến hắn, không đợi Phó Ngạn nói xong liền xoay người rời đi. Phó Ngạn ở sau lưng hô: "A! Sao đi rồi? Ngươi không phải là ghen ghét chứ?! Hay là bởi vì ta nói ngươi dã man?"



Làm tào phớ là một việc phiền toái, hơn nữa cũng không thể chỉ ăn tào phớ không. Món ăn kèm hoàn hảo cho tào phớ chính là dầu quả tử.

Dầu chiên mì phở gọi chung là dầu quả tử, nhưng cách làm, hình dạng và hương vị đều khác nhau. Dài và mỏng thì gọi là "Điều", viên bánh hình tròn thì gọi là "Bánh". Điềm Cô hôm nay tâm trạng tốt, vẫn như cũ là chuẩn bị một ít cho từng người. Từ sư phó bê lên một nồi mỡ lợn, nhà bếp bên này đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Vừa qua giờ Mẹo một khắc, tia nắng ban mai trên chân trời còn không bằng những binh lính vội vàng chạy đến. Chớp mắt, đợt lính đầu tiên đã ùa đến.

"Tống trù nương! Ta muốn một chén tào phớ mặn!"

"Ta muốn ngọt!"

Tiểu Điệp luống cuống tay chân bắt đầu tổ chức: "Xếp hàng xếp hàng! Bên này là mặn, bên kia là ngọt, cách nhau một cánh tay!"

Bọn lính nhanh chóng tách ra!

Điềm Cô ở bên trong bận việc, cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghe thấy mọi người nói nói cười cười, cô cũng cao hứng. Nhưng bây giờ còn có nhiệm vụ riêng, đó chính là đem đồ ăn sáng cho đại tướng quân.

Cô không rõ khẩu vị của đại tướng quân lắm, bởi vậy hôm qua còn cố ý hỏi qua Triệu ma ma. Về việc lựa chọn tào phớ, Triệu ma ma đứng về phe mặn, vì thế Điềm Cô múc ra một chén, thủ pháp thuần thục xối nước quả tử, rải lên dưa muối, rau thơm, muỗng nhỏ ớt cay, lại thêm hai viên lạc, chuẩn bị đưa cho Cố Hiển Thành.

Chỉ là cô vừa mới vòng ra sau bếp, liền gặp Phúc Quý.

"Tống trù nương!"

Điềm Cô kinh ngạc nhìn hắn, Phúc Quý cười tiếp nhận khay trong tay cô, nhỏ giọng nói: "Tướng quân đã tới, ngươi đưa cho ta là được."

Điềm Cô bất ngờ nhìn ra ngoài, đại tướng quân hôm nay cũng tới nhà ăn?

Cố Hiển Thành đích xác tới, hơn nữa vẫn là ngồi ở góc lần trước. Bọn lính không phát hiện ra sự tồn tại của anh, vẫn như cũ lấy cơm sau cửa sổ.

Nếu người đều tự mình tới, Điềm Cô cũng không cần đi một chuyến, rảnh tay, liền đi ra ngoài hỗ trợ.

Tiểu Điệp đã ở bên tào phớ mặn bận việc, lấy tào phớ ngọt chính là cái tiểu nha đầu, nhút nhát sợ sệt, động tác cũng chậm, Điềm Cô liền đi qua: "Ta đến đây đi."

Tức khắc, các binh lính xếp hàng bên này đều sôi nổi tinh thần tỉnh táo!

“Tống trù nương!”

Bọn lính ồn ào nhón chân cùng Điềm Cô đáp lời, thậm chí, một số người vốn muốn ăn tào phớ mặn nhìn thấy Điềm Cô lại lâm trận phản chiến, hành động của hắn hiển nhiên nhận được sự khinh thường của đám lính, nhưng khinh thường thì khinh thường, ánh mắt của họ cũng thường xuyên hướng về phía cô.

Điềm Cô xinh đẹp, đây là điều ai cũng không thể phủ nhận.

Da trắng nõn nà, giọng nói ngọt ngào, hoàn toàn không phụ lòng cái tên của mình, đúng là một cô em gái ngọt ngào.

Bọn lính già một mặt muốn tiến lên chào hỏi, một mặt lại sợ làm người ta sợ hãi, lúng túng. Tuy nhiên Điềm Cô không hề để ý, vẫn như cũ chuyên tâm múc tào phớ cho họ.

Chẳng bao lâu, Phó Ngạn đến, chân trước vừa đến, Mạnh Thiệu cũng vào được.

Mạnh Thiệu là người Thục Trung, ngày thường không ngọt không vui, đám lính lập tức có người vẫy tay chào hắn, nhưng Mạnh Thiệu sau khi nhìn thấy Điềm Cô bên kia, dừng lại một chút, vô tình bỏ rơi đồng đội.

"..."

Đám lính vang lên một tiếng thổn thức.

Trước đây những lời nói bậy bạ kia tuy chỉ truyền trong hậu cần, nhưng có thể có một số lính tai thính nghe được chút gì đó, hiện nay lại thấy cảnh tượng này, tự nhiên bắt đầu ồn ào.

Mạnh Thiệu mặt không biểu cảm, cũng không biết nghe hay không.

Mà Phó Ngạn hiển nhiên cũng do dự một chút, chỉ là trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã nhìn thấy Cố Hiển Thành ở một góc, cười đi qua.

"Nhìn thấy không, cô nương nấu ăn có tiếng."

Cố Hiển Thành đương nhiên nhìn thấy, chỉ là anh im lặng, phảng phất mọi chuyện bên kia đều không liên quan đến anh, chỉ đơn giản là ăn sáng trước mặt, Phó Ngạn cúi đầu nhìn, cười to:

"Tối hôm qua ai khoác lác với ta, bây giờ ngươi cũng chỉ có một phần a?!"

Cố Hiển Thành liếc hắn một cái:

"Ngươi có hai phần?"

Cố Hiển Thành vừa dứt lời, bên kia đã chạy tới một tên lính hầu:

"Tổng binh đại nhân! Đây là tào phớ mặn của ngài!"

Ngay sau đó, lại đến một tên:

"Tổng binh đại nhân! Đây là tào phớ ngọt của ngài!"

Hai tên lính này vô cùng ân cần, chỉ là không ngờ đại tướng quân cũng ở đây, có chút ngượng ngùng, Phó Ngạn cười nói:

"Vất vả vất vả! Đi thôi, các ngươi cũng mau đi ăn!"

Phó Ngạn nhìn về phía Cố Hiển Thành mặt đen, cười nói:

"Ta thừa nhận, ta chính là không tiền đồ như vậy, hôm nay ta nhất định phải ăn hết cả hai, ngươi không để bụng chuyện ăn uống, vậy ngươi chỉ ăn chén này, đừng ăn nữa."

Cố Hiển Thành: "..."

Tào phớ mặn có ưu điểm của tào phớ mặn, mềm mịn và chỉ có hương vị đậu nành, độ dẻo của tào phớ phụ thuộc rất nhiều vào tay nghề của đầu bếp. Ớt cay, dưa muối, rau thơm kết hợp không ngừng nghỉ, đậu nành được tẩm ướp cũng rất tinh tế, ăn vào miệng giòn tan, càng làm tăng thêm hương vị.

Mà tào phớ ngọt cũng không chịu thua, bản thân tào phớ mềm mịn rất thích hợp làm đồ ngọt, dù là dùng đường nâu hay đường trắng rưới lên đều có thể khiến người ta nháy mắt cảm thấy sung sướиɠ, nếu cầu kỳ hơn, nấu đậu đỏ mềm nhũn và phủ lên một lớp, thật tuyệt vời.

Phó Ngạn vui vẻ vô cùng, trong nháy mắt cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ngược lại, chén tào phớ của Cố Hiển Thành, vì Triệu ma ma cố ý dặn dò, đại tướng quân có bệnh dạ dày nên không được ăn quá cay, nên chén mặn này của anh không cho ớt cay vào, ăn lên có vẻ không tư vị, Phó Ngạn phiết miệng, cười mà không nói, canh chặt đồ trước mặt mình.

Cố Hiển Thành không thể nhịn được nữa: “Phúc Quý!”