Chương 22

"Còn không biết tốt xấu? Theo quân quy, đặt điều binh lính, ít nhất cũng mười bản tử, ngươi muốn thử xem?"

Đậu khấu tái mặt, không dám hé răng, nhưng nhìn Điềm Cô với ánh mắt đầy hận thù.

Điềm Cô không đồng cảm với sự tức giận của Đậu khấu, nhưng cũng bị ánh mắt của cô ta làm cho nổi da gà.

Đậu khấu bị kéo đi, Điềm Cô đứng đó một lúc lâu không lấy lại tinh thần, khi cô phản ứng lại, Cố Hiển Thành đã nhìn thẳng vào cô.

Điềm Cô thấy vậy, lập tức cúi đầu.

Triệu ma ma đặt thức ăn trên tay Điềm Cô lên bàn, "Tướng quân, dùng bữa đi."

Cố Hiển Thành ừ một tiếng, đi qua, hai đĩa điểm tâm, một mâm sủi cảo, nhìn rất ngon miệng, anh không kìm được, ngồi xuống cầm đũa.

Điềm Cô do dự một chút, quyết định lui ra trước. Nhưng khi cô chuẩn bị xoay người, Cố Hiển Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Có chuyện gì mà phải tức giận như vậy?"

Điềm Cô ngây người.

Triệu ma ma cũng ngẩn người.

"Tướng quân?" Điềm Cô ngốc nghếch, đại tướng quân nói vậy là ý gì? Cô tức giận? Cô tức giận cái gì?

Cố Hiển Thành bị cơn đau đầu hành hạ, nhìn Điềm Cô, không nhịn được hỏi một câu.

"Dân phụ nghe không hiểu lời tướng quân..."

Triệu ma ma nhìn kỹ sắc mặt Cố Hiển Thành, lại cân nhắc lời này, mới nói: "Tướng quân xử trí Đậu khấu, không chỉ vì giữ gìn không khí trong quân, mà còn là để cho ngươi hả giận, ngươi còn không cảm ơn tướng quân?"

Điềm Cô tỉnh táo lại, hóa ra anh nói đến chuyện này, Điềm Cô lập tức hành lễ, nhưng bị Cố Hiển Thành giơ tay ngăn cản.

"Thôi, đêm nay thức ăn ngon, miễn tạ."

Triệu ma ma mỉm cười, Điềm Cô cũng nhẹ nhõm thở phào.

"Đúng rồi, sủi cảo này, ngươi không chia cho người khác à?"

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, nhưng lại bị lời nói của Cố Hiển Thành làm cho hoảng hốt, Điềm Cô kinh ngạc nhìn vào đôi mắt đen láy của Cố Hiển Thành, thật sự không biết đại tướng quân hỏi câu này là có ý gì.

Còn sủi cảo... Cô thực sự là…

Cố Hiển Thành nhìn bộ dạng hoảng loạn của cô và đoán được điều gì đó, đang muốn mở miệng, Điềm Cô vội vàng nói: "Sủi cảo này làm có mấy chục cái, quá lãng phí, dân phụ đã để lại một ít cho Phúc Quý và Triệu ma ma, còn có Tiểu Điệp... Nhưng hai vị đĩa này là đặc biệt làm cho ngài, dân phụ nghĩ ngài đi ra ngoài vất vả chắc hẳn mệt mỏi, hai món ăn đều thanh đạm, dễ tiêu hóa, ăn cũng không dễ bị ngán."

Cố Hiển Thành nhìn Điềm Cô đang vội vã giải thích, vẻ mặt vốn có chút gượng gạo bỗng trở nên dịu dàng hơn. Anh gật đầu: "Đúng là lãng phí."

Lòng Điềm Cô như trút được gánh nặng.

Triệu ma ma quan sát sắc mặt Cố Hiển Thành, thấy anh tập trung ăn tối mới ra hiệu cho Điềm Cô lui xuống. Điềm Cô vừa bước ra khỏi doanh trướng, Phúc Quý đã cười tiến đến.

"Tống trù nương, ngươi thật sự để lại sủi cảo cho ta ư? Ôi chao, không biết phải cảm ơn ngươi thế nào, ở đâu đâu? Để ta tự đi lấy."

Điềm Cô: "..."

Cô khóc không ra nước mắt, chỉ mong đám người trong thiện phòng chưa ăn hết sủi cảo.

Điềm Cô đi rồi, Triệu ma ma đến bên Cố Hiển Thành, rót chén trà nóng và thử nói: "Tướng quân, theo ta thấy tay nghề của Tống trù nương khá tốt, hay là điều nàng ấy đến cơm tối luôn đi? Còn về La thị..."

Cố Hiển Thành khựng đũa, hỏi: "Nàng vẫn muốn đi?"

Triệu ma ma vội vàng nói: "Vâng... Vài ngày trước có đến tìm nô tỳ... Ta thấy nàng ở trong quân quả thực không vui vẻ, nhưng nô tỳ không dám tự ý quyết định, cho nên..."

Cố Hiển Thành gật đầu: "Được, ta biết rồi, ngươi gọi nàng ấy quay lại đây."

Triệu ma ma gật đầu: "Nô tỳ tuân lệnh."

Điềm Cô trở về nhà bếp, may mắn là sủi cảo vẫn còn, cô vội vàng nấu một chén lớn cho Phúc Quý và cũng chia cho Triệu ma ma một ít.

Phúc Quý cười tít mắt, cầm chén sủi cảo húp sùm sụp.

"Nói thật nhé Tống trù nương, ta thật sự xem trọng ngươi, không quá ba năm, ngươi chắc chắn sẽ trở thành bóng hồng bên cạnh đại tướng quân!"

Có lẽ do ăn ké nên có chút áy náy, Phúc Quý vừa ăn sủi cảo vừa không ngừng khen ngợi Điềm Cô, khen tay nghề cô tốt, người lại lanh lợi, tương lai chắc chắn sẽ thành công.

Điềm Cô được khen đến mức ngượng ngùng.

Phúc Quý thấy cô không đáp lời, tưởng rằng cô không tin, liền vội vàng khẳng định: "Thật sự, thật sự! Ta theo tướng quân ba năm nay, chưa từng thấy người khen ngợi ai như vậy."

Điềm Cô cười: "Vậy còn ngài và Triệu ma ma?"

Phúc Quý: "Ta và Triệu ma ma là người hầu bên cạnh tướng quân từ lâu, không tính."

Lời này khiến Điềm Cô càng không biết nói gì, nhưng cô cũng chú ý đến một điều khác: "Ngài chỉ theo tướng quân ba năm nay?"

"Đúng vậy."

"Nhưng... nhưng các ngài không phải đều từ nhỏ đi theo lớn lên sao?"

Phúc Quý khựng lại, có chút bất ngờ nhìn Điềm Cô: "Ngươi không biết chuyện của tướng quân chúng ta sao?"

Điềm Cô lắc đầu ngơ ngác.

Phúc Quý giật mình, sắc mặt có chút kỳ quặc. Điềm Cô tưởng hắn có điều gì khó nói, vội vàng nói: "Không sao đâu, ta cũng không hiếu kỳ, ngài không muốn nói cũng không sao."

Ai ngờ Phúc Quý lại không nhịn được, nói: "Haizz, cũng không trách ngươi, ngươi mới đến, không biết cũng bình thường. Tướng quân chúng ta... mới chỉ lên nắm chức ba năm trước đây..."

Điềm Cô mở to mắt.

"Ngươi có nghe nói về trận chiến kinh thành ba năm trước đây không?"

Điềm Cô lại lắc đầu.

Phúc Quý sốt ruột: "Ngươi sao cái gì cũng không biết vậy! Lần đó Hoàng Thượng và Thái Hậu gặp nguy hiểm tột cùng, quân địch suýt chút nữa đánh vào kinh thành! Ngay lúc nguy cấp nhất, chính là đại tướng quân của chúng ta đã cứu mạng đương kim Thánh Thượng! Trận chiến đó quả thực kinh hoàng! Tướng quân một mình xông pha phá trùng vây, ngăn cơn sóng dữ! Chỉ tiếc a……”

“Đáng tiếc cái gì?” Điềm Cô bất tri bất giác nghe xong nhập tâm, gấp không chờ nổi hỏi.

Phúc Quý thở dài: "Đáng tiếc lần đó, tướng quân cũng bị thương nghiêm trọng, nằm trên giường ba tháng, suýt chút nữa không qua khỏi. Vết thương còn ảnh hưởng đến đầu, để lại di chứng..."

"Di chứng?" Điềm Cô nhịn không được hỏi.

Phúc Quý nhìn xung quanh, hạ giọng nói: "Ngươi đừng nói bậy, chuyện này trong quân là bí mật."

Điềm Cô càng tò mò xen lẫn lo lắng. Phúc Quý nhỏ giọng nói: "Tướng quân bị thương ở đầu, tỉnh lại sau đó quên mất mọi chuyện trước đây. Mấy năm nay tìm đủ danh y mà không chữa khỏi. Chuyện này trong quân là điều kiêng kỵ, không thể nhắc đến."

Điềm Cô mở to mắt: "Mất trí nhớ...?"

Phúc Quý: "Ừ..."

Điềm Cô suy nghĩ rối bời. Vết thương ở đầu dẫn đến mất trí nhớ sao lại là điều kiêng kỵ? Cô định hỏi tiếp, nhưng lại rùng mình ớn lạnh.

Nếu là người thường mất trí nhớ, người nhà sẽ đến tìm và nhắc nhở về quá khứ. Nhưng nhìn Phúc Quý thế này, Cố Hiển Thành hiển nhiên không thuộc trường hợp đó. Vậy khả năng cao nhất là, gia đình của đại tướng quân…

Cũng trong trận chiến đó…

Điềm Cô cảm xúc phức tạp, không biết nói gì.

Phúc Quý cũng đổi chủ đề.

Ăn xong sủi cảo, Phúc Quý lại cười nói: "Cho nên, Tống trù nương, ngươi không cần để ý những lời đồn đãi đó. Tướng quân hận nhất là những kẻ hay bàn tán trong quân. Cả đương kim Thánh Thượng cũng vậy. Từ trước khi tướng quân lên nắm quyền, không ít người chỉ trỏ, nói ra nói vào. Thánh Thượng nổi giận, phong đại tướng quân để lập uy. Lần này chuyện Đậu Khấu gây sóng gió trong quân, cũng có tướng quân chống lưng cho ngươi, nên đừng lo lắng."

Điềm Cô lúng túng nói: "Làm sao tôi có thể so sánh với tướng quân? Tôi chỉ là một đầu bếp. Tướng quân bảo vệ quốc gia, cứu Thánh Thượng, là đại anh hùng hoàn toàn xứng đáng. Hơn nữa, địa vị ngày hôm nay của tướng quân đều do chính ngài ấy tạo dựng, không chỉ đơn giản vì công lao cứu giá ba năm trước. Tôi cũng sẽ cố gắng làm tốt trong quân, những lời đồn đãi đó sẽ tự sụp đổ."

Phúc Quý bất ngờ mở to mắt, không kìm được mà dựng cái ngón tay cái: "Hiểu chuyện! Bội phục!”

Điềm Cô cười cười, đi thu dọn chén bát.

Đêm đã khuya, công việc của ngày hôm nay đã kết thúc. Ngày mai việc làm tào phớ cũng sẽ dừng lại, Điềm Cô chuẩn bị đi nghỉ ngơi.

Trên đường về, Triệu ma ma và La thị lại mỉm cười đón đường cô.

Triệu ma ma đi thẳng vào vấn đề: "Tống trù nương, từ ngày mai, ngươi sẽ phụ trách cơm tối. Đầu bếp La sẽ phụ giúp ngươi một lần, và nàng ấy sẽ lên đường vào tối mai."

Điềm Cô mở to mắt, La thị cũng cười tủm tỉm: "Ngày mai ta sẽ phụ giúp cô, Tống trù nương chiếu cố nhiều hơn."

Điềm Cô cười, lòng tràn đầy vui vẻ.

Triệu ma ma: "Vậy hai người nói chuyện tiếp đi, ta về trước."

“Ma ma đi thong thả.”

Triệu ma ma đi rồi, Điềm Cô cười cùng La thị chúc mừng, La thị đích xác vui vẻ, ngôn ngữ đều không che giấu được cao hứng.

“Tuyệt vời, ta được giải thoát rồi. Mau nói cho tôi biết ở Trung Nguyên có những nơi nào thú vị, ta sẽ đi ngay sau khi giải quyết xong chuyện ở đây!”

Nhắc đến chuyện này, Điềm Cô lại có chút ngại ngùng: “Thật ra tôi cũng không biết, trước đây ở nhà chồng bị trói buộc, thỉnh thoảng chỉ đi chợ hoặc vào thành phố để buôn bán nhỏ thôi. Trung Nguyên tuy rộng lớn nhưng tôi thực sự chưa đi được nhiều.”

La thị: “Tôi hiểu, chúng ta là phận nữ nhi, đúng là như vậy. Lần này tôi trở về, nhất định đi chơi cho thỏa thích!”

Điềm Cô cười: “Được! Tôi nghe nói Thục Trung rất đẹp, có nhiều món ăn ngon, còn có kinh thành, nơi phồn hoa nhất! Nhất định tỷ phải thay tôi đi xem! Cũng…… Vị phu quân kia của tỷ……”

Nói đến đây, Điềm Cô chợt im bặt, La thị ngẩn người, sau đó nhếch mép hỏi: “Tôi thay hắn làm gì?”

Điềm Cô do dự một chút, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Thật ra ngày ấy tôi đã muốn nói, nhưng lại nuốt lời. Dù sao tỷ cũng sắp đi, tôi vẫn nên nói ra. Lời nói của tỷ tuy đều ví von quân doanh như nhà tù, nhưng trước đây tỷ cũng cam tâm tình nguyện cùng hắn đến đây. Chỉ là hiện giờ hắn đã không còn nữa, nơi đây là nơi tỷ từng sinh sống, nhưng lại không có bóng dáng của hắn, với tỷ đây chính là một nơi thương tâm……”

“Mặc dù tỷ muốn rời đi, nhưng cũng không phải là không còn tình nghĩa với hắn. Hắn là tướng quân, che chở cho tỷ, giữ tỷ lại trong quân là để bảo vệ tỷ. Nhưng tỷ muốn chứng minh rằng bản thân không cần sự bảo vệ của hắn cũng có thể sống tốt, tôi thực sự kính trọng tỷ. Tỷ đang theo đuổi con đường của riêng mình, đến Trung Nguyên, tỷ nhất định sẽ có thể sống tốt nửa đời sau. Mà hắn, ở trên trời cũng nhất định sẽ vì tỷ mà vui mừng……”

Điềm Cô vừa dứt lời, La thị đã ngây người ra.

Chị ấy im lặng hồi lâu mới cất lời.

Bóng đêm đen kịt, Điềm Cô tưởng mình nói sai khiến chị ấy tức giận, vừa định mở miệng xin lỗi, lại nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào.

“Trước đây…… chưa từng có ai nói với tôi những lời này……”

Điềm Cô hoảng hốt, vội vàng nói: “Tỷ đừng khóc……”

Cô luống cuống tay chân tìm khăn tay cho La thị lau nước mắt: “Ai da, đều do tôi, làm tỷ thương tâm, coi như tôi nói bậy.”

La thị vừa khóc vừa lắc đầu.

Chị ấy nghẹn ngào không nói nên lời, mất một lúc lâu mới kiềm được nước mắt, nhìn Điềm Cô, nở một nụ cười mỉm.

“Đáng tiếc a. Đáng tiếc ngươi không đến sớm một chút.”

Điềm Cô nghi hoặc: “Hả?”

“Nếu ngươi đến sớm một chút, chúng ta nhất định có thể trở thành bạn thân. Tuy nhiên, hiện tại cũng không muộn, ta có thể quen biết ngươi ở giai đoạn này cũng thực vui vẻ. Chúc ngươi sau này mọi việc suôn sẻ, tự do tự tại!”

Điềm Cô cảm động trước lời nói của La thị, mắt cũng đỏ hoe: "Được, ta xuôi gió xuôi nước, ngươi tự do tự tại."

Hai người cùng nhau thưởng thức trà trong chốc lát, La thị chuẩn bị đi. Khi đi được vài bước, bỗng quay đầu lại trêu chọc Điềm Cô: "Ngươi hiểu tình cảm như vậy, hẳn là quan hệ với phu quân rất tốt. Ta thật hâm mộ phu quân của ngươi, có thể cưới được một người vợ xinh đẹp, thông minh lại biết nấu ăn ngon như vậy. Nếu ta là đàn ông, dù có tán gia bại sản cũng muốn cưới ngươi về..."

Điềm Cô vốn đang chìm đắm trong nỗi buồn thương, nghe La thị nói vậy liền sững sờ, sau đó vô cùng xấu hổ: "Ta..."

"Ai nha, có gì ngượng ngùng. Người tuy đã chết, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó."

"Không... Hắn có lẽ không chết..." Điềm Cô khó khăn mở miệng, La thị nghe vậy liền mở to mắt.

"Không chết?"

La thị bỗng nhiên hưng phấn lên: "Ngươi có thể đưa ra kết luận này chắc là có manh mối gì?! Lúc trước chưa thấy được thi thể?!"

"Xem như..." Điềm Cô thật sự không biết nên nói như thế nào.

"Thật tốt! Thật tốt!" La thị kích động mà giữ tay cô: "Ngươi ngàn vạn không cần từ bỏ! Ta lúc trước là chính mắt gặp được xác chết, ngươi chỉ cần không thấy được, ngươi liền ngàn vạn ngàn vạn không được từ bỏ! Người còn tồn tại, cái gì đều có khả năng! Phu thê các ngươi chắc chắn có một ngày đoàn tụ!"

Điềm Cô: "..."