Chương 17: Lại thua rồi

Ăn sáng xong, Ngô thị thu dọn chén đũa, đeo sọt lên đi ra ngoài với chồng.

Tiền tẩu đã chờ ở sân ngoại, thấy hai người đã ra cửa, cười nói: “Vừa hay, hôm nay lão Lục cũng đi cùng chúng ta, đến lúc đó hai người bọn họ đập Hoạn Tử, hai chúng ta đào chút hành dại.”

Ngô thị gật đầu: “Phỏng chừng quyết thái* cũng ngoi đầu rồi, lúc này hái về làm thức ăn mới ngon.”

*cây Dương sỉ ăn được.

“Còn không phải sao.”

Hai người phụ nữ vừa nói vừa đi về phía Tây Sơn, hai người đàn ông đi phía trước dẫn đường.

Trường An nhìn theo thúc thúc thẩm thẩm đi xa, xoay người chạy đi tìm Kiều Nhi tỷ.

Hoa hoa đi theo phía sau bé, cũng đi vào nhà Tống lão lục.

Lúc này, Kiều Nhi đang nhào bột làm màn thầu, Cẩu Đản thì ở trong sân nhặt củi, chuẩn bị bếp lò.

“Tỷ, củi khô sắp hết rồi.”

Cậu ôm một ôm củi khô đi vào nhà bếp, còn không quên chào tiểu Trường An một tiếng: “Ăn chưa?”

“Ăn, ăn rồi.” Trường An đứng ở bên cạnh bàn xem Kiều Nhi tỷ tỷ nhào bột.

Kiều Nhi liếc mắt một cái, nói: “chút nữa ta phải đi ra ngoài thôn nhặt ít củi, muội và Cẩu Đản cứ ở trong sân chơi, đừng chạy loạn.”

Trường An gật đầu: “Không, không chạy.”

Kiều Nhi nhào bột xong, lấy nắp nồi đem đậy lại, xách lên một cái giỏ tre đi ra ngoài.

Sau đó, Trường An và Cẩu Đản ở trong sân chơi.

Bỗng nhiên, có người ném một hòn đó từ rào tre ngoài tường vào, ném thẳng vào đầu Trường An.

may là bé đội mũ che tai, bằng không chắc chắn bị vỡ đầu.

Hai đứa trẻ sửng sốt, quay đầu nhìn ra ngoài đó.

Chỉ thấy Tống Thừa Nghiệp đang cười đắc ý: “Ha ha! Tiểu nói lắp! Xem hôm nay ai bảo vệ mày!”

Nó rồi, cậu ta chạy nhanh vào, nhắm thẳng đến chỗ Trường An.

Cẩu Đản lập tức chắn trước mặt Trường An, tức giận nhìn Tống Thừa Nghiệp: “Ngươi vào nhà ta làm gì? Đi ra ngoài!”

Tống Thừa Nghiệp đẩy Cẩu Đản một cái, đẩy cậu bé ngã trên mặt đất, lại xoa eo nói: “Ngươi cái quỷ bệnh tật mà dám nói chuyện với ta như vậy? Cẩn thận ta đánh gãy chân chó của ngươi!”

Cẩu Đản khó thở, từ trên mặt đất bò dậy, tiến lên đánh nhau với Tống thừa nghiệp.

Hai người cùng là bảy tuổi, đến tháng cũng không sai biệt lắm, lúc này đang nắm tóc đánh tay, không đứa nào chịu thua đứa nào.

Nhưng Cẩu Đản bệnh nặng mới khỏi, thân thể không Tống Thừa Nghiệp chắc khỏe, liền rơi vào thế bất lợi hơn.

Trường An sợ Cẩu Đản bị thương, muốn tiến lên hỗ trợ, không ngờ Tống Hi Nguyệt mang theo Đại Hắc cũng chạy vào, trong tay còn cầm một que gỗ nhỏ.

“Hôm nay ngươi dám tiến lên một bước, ta liền dùng cái này đâm chết ngươi!” Tống Hi Nguyệt nhìn chằm chằm Trường An, ánh mắt lạnh lùng.

Trường An nhíu mày, bé còn nghe được tiếng lòng của Tống Hi Nguyệt: 【 Tiểu nói lắp! Dám đâm vỡ trán ta, bây giờ ta liền làm rách mặt ngươi! Lại đánh chết tên khốn kiếp Cẩu Đản này, xem Tống Lão Lục về sau còn bảo vệ ngươi nữa không! 】

Trường An giận dữ, cầm lấy cây gậy trúc ở chỗ mình hung hăng quất về phía Tống Hi Nguyệt.

Cùng lúc đó, lòng bàn tay của bé lại có ánh sáng lóe lên, lực quất bỗng nhiên lớn hơn, Tống Hi Nguyệt bị quất trúng kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi sân.

Trường An lại chạy đến phía sau Tống Thừa Nghiệp, kéo tóc ở sau gáy của cậu ta, làm cậu ta ngã xuống đất.

Cẩu Đản thuận thế cưỡi ở trên người Tống Thừa Nghiệp, đánh cậu ta từng quyền từng quyền, đánh đến khi đối phương khóc thét không ngừng, mới đứng dậy rời đi.

Tống Hi Nguyệt không dám tiến vào, Đại Hắc cũng không chịu nghe nàng ta, nàng ta tức giận ở bên ngoài dậm chân: “Tống Trường An! Dám đánh ca ca ta! Xem ta có đi nói cho gia gia biết không!”

*Tống Hi Nguyệt 4 tuổi nhưng thực ra là người trùng sinh, nên chỉ có cơ thể 4 tuổi thôi, vì vậy mình để xưng hô là “nàng ta”. Còn Trường An xác thực chỉ là một đứa trẻ nên mình để là “bé”.

Trường An rất sợ vị tổ phụ kia, vội vàng kéo Cẩu Đản chạy vào nhà, đóng cửa cài then.

Lại nói Tống Thừa Nghiệp, lúc này lại đây vốn định lấy lại mặt mũi, không dễ gì mới có lúc Trường An một mình, kết quả lại bị đánh cho một trận, tức giận khóc sướt mướt trở về nhà.

Đi được một nửa bỗng nhiên dừng lại, nói với Tống hi nguyệt : “Không được nói cho gia gia!”

Lần trước bản thân đánh không lại Trường An, đã bị đám trẻ trong thôn cười nhạo, nếu lần này tổ phụ lại đến mắng Trường An, bản thân lại bị cười nhạo nữa cho mà xem.

Cậu ta không muốn bị người ta biết, bản thân không chỉ đánh không lại Trường An, đến cả ma ốm như Cẩu Đản cũng đánh không lại.

Tống hi nguyệt nhíu mày trừng mắt nhìn đại ca nửa ngày, rốt cuộc cũng đồng ý.

Quả thật, cho dù bản thân trở về cáo trạng, tổ phụ cùng lắm chạy tới mắng vài câu, hoặc là đánh Tam thúc mấy bạt tay.

Nhưng đối với Trường An ba tuổi, tổ phụ lại chưa từng động thủ giáo huấn.

Thế bản thân đi cáo trạng thì có tác dụng gì?

Tống Hi Nguyệt hầm hừ ngồi xuống tảng đá ven đường nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ mãi cũng không hiểu.

Vì cớ gì sức lực của nha đầu chết tiệt Trường An kia lơn như vậy? Chỉ mới ba tuổi, lực tay tưởng chừng như bằng đứa bé tám chín tuổi, chuyện này thật sự không hợp lẽ thường a?

Lẽ nào nó cũng có kí ức kiếp trước? Hay là có gì đó kì lạ đã xảy ra?

Không thể nào!

Nhìn cái bộ dạng ngu xuẩn kia của nó, sao có thể có kí ức kiếp trước được.

Hình như từ kiếp trước sức lực của Tống Trường An đã lớn như vậy rồi, bằng không cũng sẽ không tìm được đường sống từ trong tay bọn thổ phỉ.

Nhưng sức lực lớn như thế thì sao? Còn không phải cũng chết trước nàng ta à?

Tống Hi Nguyệt nghĩ xong, quay đầu lại trêu chọc ca ca: “Huynh nói xem sao huynh lại vô dụng như vậy? cao lớn như vậy mà ngay cả một tên ma ốm cũng đánh không lại!”

Tống Thừa Nghiệp tức khắc dựng lông, đứng lên quát: “Ai nói ta đánh không lại? Nếu không phải muội chạy, để cho hai chúng nó tới đánh ta, làm sao ta thua được?”

Tống Hi Nguyệt trợn trắng mắt, không muốn cãi cọ với hắn.

Tống Thừa Nghiệp tiếp tục nói với muội muội: “Còn nữa, muội nói Tây Ao Tử bên kia có cẩu đầu kim, hại chúng ta đi một chuyến tay không, ta cũng chưa trách muội nói hươu nói vượn, muội vậy mà lại còn trách ta?”

“Huynh nhỏ giọng chút coi!” Tống Hi Nguyệt bất mãn mà trừng ca ca: “Nói không chừng chính là vì cái miệng rộng này của huynh, đem chuyện bên đó có vàng tiết lộ ra ngoài, mới hại chúng ta tìm không thấy!”

“Ta tiết lộ cái gì?” Tống Thừa Nghiệp không phục: “Ngày đó cũng không người ngoài, mặc dù Tam thúc Tam thẩm nghe được, nhưng không phải bọn họ đã nhanh chóng đi rồi sao? Làm gì có vàng chứ?”

“Sao lại không có?” Tống Hi Nguyệt muốn cãi cọ, nhưng nghĩ lại, nói: “Nói không chừng đã bị Tam thúc Tam thẩm bọn họ nhặt mất rồi!”

Tống Thừa Nghiệp hừ lạnh: “Khoác lác cho lắm vào, cũng không sợ cắn phải lưỡi!”

Nếu Tam thúc thật sự nhặt được cẩu đầu kim, còn có thể không chợ lớn mua thịt ăn à? Xí!

Cẩu đầu kim, tên sao nghĩa vậy, chính là một khối vàng lớn như đầu của Đại Hắc nhà cậu ta, có thể đổi được bao nhiêu là tiền!

Tống Hi Nguyệt trầm mặt xuống, sau đó đứng lên, chạy nhanh về nhà.

Về sau nếu còn cùng cái này tên ngu xuẩn này nói thêm một câu, nàng ta sẽ tự vả miệng của mình!

Tống Thừa Nghiệp thấy muội muội chạy đi, lại cảm thấy không có gì thú vị nữa, liền mang theo Đại Hắc đi đến thôn kế bên tìm bọn trẻ con chơi.

Đám trẻ trong thôn phần lớn đều không nguyện ý nói chuyện với mình, mặc dù có hai ba đứa chơi cùng cậu ta, cũng chỉ là thèm muốn điểm tâm trong túi của cậu ta mà thôi.

Tống Thừa Nghiệp không ngốc, sau vài lần bị người ta lừa dối, thì không bao giờ cùng chơi với đám trẻ trong thôn nữa.

Có điều, cậu ta với con trai của Thôi quả phụ ở thôn kế bên chơi với nhau rất được, đối phương tám tuổi, tên là Tiểu Xuyên Tử, còn có một người tỷ tỷ mười mấy tuổi, thường xuyên tới tìm tiểu cô cô cùng nhau thêu túi thơm khăn tay gì đó, thường xuyên qua lại, Tống Thừa Nghiệp liền trở nên thân với con trai nhà Thôi quả phụ.

Tiểu Xuyên Tử kia thực sự rất nghe lời, chỉ là lá gan có hơi nhỏ, vừa xảy ra chút chuyện này liền nhanh chân bỏ chạy, điểm này làm Tống Thừa Nghiệp rất không thích.

Nhưng bây giờ không có lựa chọn, chỉ có thể tìm cậu ta tới đây trợ uy.

Tống Thừa Nghiệp không tin, bản thân và Tiểu Xuyên Tử còn đánh không lại Trường An và Cẩu Đản.

____ ____ ____