Chương 18: Làm ầm ĩ

Trường An và Cẩu Đản ngồi trong nhà đợi rất lâu cũng không thấy tổ phụ tới, bèn mở cửa ra ngoài kiểm tra.

“Bọn họ đi thật rồi.” Cẩu Đản thở phào.

Cậu thật sự rất sợ cha nương hoặc tổ mẫu của Tống Thừa Nghiệp qua đây kiếm chuyện.

Trường An chớp mắt, bé cẩn thận nghe ngóng giọng nói của tiểu đường tỷ.

Cái gì mà kiếp trước thế này thế kia, bé không hiểu, có điều có một việc bé hiểu rõ, đó là tiểu đường tỷ cố ý làm vậy với bé.

Nhưng tại sao chứ?

Bản thân và Hoa Hoa đã không đến nhà tiểu đường tỷ ăn cơm nữa rồi, đến cả thẩm thẩm cũng khôn đến nhà tỷ ấy nữa, sao tỷ ấy cứ bám lấy không buông như vậy?

Lúc này, Kiều Nhi vác một giỏ lớn nhánh cây khô trở về, nói: “Hai đứa qua đây giúp ta, chúng ta hấp bánh bao.”

“Ừm.” Cẩu Đản chạy nhanh tới, giúp dọn dẹp lại bàn.

Trên chiếc bàn vuông nhỏ vẫn còn mấy cái bát chưa rửa, Cẩu Đản đem bát đũa đều bỏ vào thùng gỗ, lại lấy giẻ lau sạch bàn.

Thế là, ba đứa trẻ đứng bên cạnh bàn bên làm màn thầu.

Cẩu Đản nặn ra một cái màn thầu không giống chó cũng chẳng giống gà, đắc ý đưa cho Trường An xem.

Trường An không chịu thua kém, lại làm ra bánh hoa cuộn mà bé thích nhất.

Đầu tiên cán bột thành một dải dài, lại cuộn tròn lại, lúc đầu nhìn giống con rắn cuộn, nhưng sau đó càng giống một cục bánh hơn.

Chờ bé làm xong ba cái, Kiều Nhi kinh ngạc ngây người, sau đó không thể cho bé làm nữa.

Cũng may mà Kiều Nhi vì chừa cho Trường An chút mặt mũi, nên không đem hoa bánh hoa kia nhào đi.

Tiếp theo chính là hấp bánh.

Trường An ngồi vào bàn vừa xem Cẩu Đản chơi nhặt hạt hạnh, vừa chờ bánh bao ra lò.

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền tiếng lục lạc của người bán hàng rong.

Trường An cùng Cẩu Đản chạy nhanh ra ngoài, đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Người bán hàng rong dừng lại ở cửa nhà Tống Thừa Nghiệp, Tống Ngọc Phượng cùng tiểu Triệu thị đang ở gánh hàng lựa gì đó.

Trường An không dám đi qua bên đó, đành phải chờ người bán hàng rong lại đây.

Chờ đợi rất lâu, người bán hàng rong không chỉ không tới, mà càng ngày càng có nhiều người vây quanh hơn.

Mãi đến kiều nhi tiếp bảo bọn họ vào nhà ăn màn thầu, người bán hàng rong đó cũng không có qua đây.

Trường An cầm lấy một cái màn thầu mà mình tự làm, vừa ăn vừa đứng ở sân nhìn xung quanh, Cẩu Đản cũng cầm một cái giống vậy, đứng đó với tiểu Trường An.

Hai người bọn họ không để ý, Tống Thừa Nghiệp và Tiểu Xuyên Tử đang trốn ở chuồng heo bỏ hoang cách đó không xa, lén lút nhìn sang bên này.

Khi Tiểu Xuyên Tử thấy rõ hai đứa trẻ đang ăn cái gì, không khỏi kinh hãi, thấp giọng hỏi Tống Thừa Nghiệp: “Nhà bọn chúng nghèo đến như vậy sao?” Thế mà lại đi ăn phân?

*Hình dáng kì dị của chiếc màn thầu.....

Tống Thừa Nghiệp cũng thấy được, kìm nén sự ghê tởm nói: “Đương nhiên là nghèo rồi!”

Nhưng dù nghèo đến đâu cũng đâu thể ăn cái kia được? Cậu ta vô cùng khó hiểu.

Tiêu Xuyên Tử nôn mửa, vuốt ngực nói: “Chúng ta đã nói rõ rồi đấy, nếu ta giúp ngươi đánh bại bọn chúng, ngươi sẽ cho ta hai quả trứng.”

Tống Thừa Nghiệp gật đầu: “Ta nói lời giữ lời, chỉ cần ngươi giúp ta thắng, đừng nói là hai quả trứng, thêm một quả cũng không thành vấn đề."

“Được.” Tiểu Xuyên Tử kéo quần lên, đi ra ngoài.

Cậu ta không dám lại gần mà đứng cách đó không xa vẫy tay với hai đứa trẻ.

Cẩu Đản cũng nhận ra Tiểu Xuyên Tử, cậu tò mò bước tới: "Làm gì?"

Tiểu Xuyên Từ nhìn thoáng qua món ăn còn dang dở trong tay cẩu Đản, cảm thấy dạ dày cồn cào.

Cậu ta xắn tay áo lên, ngắm thẳng Cẩu Đản đấm một quyền.

Cùng lúc đó, Cẩu Đản cúi xuống nhặt chiếc màn thầu hấp trên mặt đất, vừa lúc tránh được cú đấm.

Khi đứng thẳng lên, cậu đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Cẩu Đản rất tức giận, nhét chiếc bánh bao còn lại vào miệng rồi đánh trả Tiểu Xuyên Tử.

Chỉ bằng một cú đấm, đã khiến cho Tiểu Xuyên Tử chảy máu mũi.

Tiểu Xuyên Tử hét lên một tiếng, lau mũi thì thấy một bàn tay đầy máu, cậu ta rất tức giận.

Cậu ta lao tới vật lộn với Cẩu Đản, kết quả bị Cẩu Đản quật ngã xuống đất, sau khi nhận được nhiều cú đấm liên tiếp, Tiểu Xuyên Tử sớm đã khóc lóc thảm thiết rồi.

Tống Thừa Nghiệp đang trốn sau chuồng lợn sửng sốt.

Không ngờ Tiểu Xuyên Tử cao khỏe như vậy mà cũng không đánh lại được con ma ốm này, đúng là gặp quỷ rồi.

Cậu ta không dám ở lại, nhanh chóng lẳng lặng chuồn đi.

Cuối cùng Tiểu Xuyên Tử khóc lóc chạy đi, thu hút rát nhiều trẻ em và người lớn dựng lại xem.

Buổi chiều, vợ chồng Ngô thị và vợ chồng Tiền thị mỗi nhà mang một Hoạn Tử về thì phát hiện trước cửa nhà mình có rất nhiều người tụ tập.

Thôi quả phụ ngồi trước cửa nhà Tống Lão Lục, vỗ đùi khóc.

“Đồ lang sói lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, vậy mà lại đánh con trai ta bị thương ai ya, ta không sống nữa, ức hϊếp cô nhi quả phụ nhà ta sẽ không được chết yên thân đâu.”

Nàng ta vừa khóc vừa xướng, lén nhìn thấy vợ chồng Tống Lão Lục đã trở về, liền quay sang nắm lấy ống quần của Tống Lão Lục không buông: "Cẩu Đản nhà ngươi đánh con trai ta! Hôm nay nếu không cho ta một lời giải thích, ta sẽ treo cổ trước cửa nhà ngươi!”

Tống Lão Lục đang đeo sọt trên lưng, bị nàng ta túm lấy suýt thì ngã.

"Buông ra!" Anh giận dữ hét lên.

Con trai nhà mình sức lực có bao nhiêu chẳng lẽ anh còn không biết sao? Có thể đánh tiểu Xuyên Tử Vừa cao vừa to bị thương? Huống hồ Tiểu Xuyên Tử kia còn lớn hơn Cẩu Đản 1 tuổi nữa.

Thôi quả phụ dùng hai tay ôm chân Tống Lão Lục, dán chặt như cao da chó: “Không buông! Nếu hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, ta chết cũng không buông!”

Dân làng xem náo nhiệt nhìn thấy cảnh này đều thích thú, có người hét lên: "Lão Lục, người ta đây là ăn vạ cậu rồi đấy."

Tống Lão Lục tức xanh mặt.

Tiền tẩu không vui, nhận lấy cát sọt nặng trên lưng của chồng rồi mang vào nhà trước, sau đó đi ra, túm tóc của Thôi quả phụ mà chửi: “Con điếm nhà mày ngươi đang lừa ai hả? Cẩu Đản nhà ta vừa mới tốt lên chút, ngoan ngoan ở nhà, sao lại đánh con trai nhà ngươi bị thương được?”

Thôi quả phụ dứt được tóc ra khỏi tay Tiền tẩu, đứng dậy đẩy Tiền tẩu lảo đảo.

Tống Lão Lục nhanh chóng bảo vệ vợ, định tát cho Thôi quả phụ một cái thì người bên cạnh ngăn lại.

"Lão Lục, cuộc chiến của phụ nữ không thể xen vào, cứ chờ xem đã."

Tống Lão Lục đành phải thu tay lại, nhìn vợ mình lôi kéo với Thôi quả phụ.

Sau khi Ngô thị mang sọt nặng vào nhà thì liền quay ra giúp đỡ, hai bên hợp lực, cuối cùng cũng chế phục được Thôi quả phụ.

Thôi quả phụ kêu la, lăn lộn khóc lóc trên mặt đất.

Lúc này Tống Lão Lục đã vào nhà, hỏi con trai Cẩu Đản và con gái: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Cẩu Đản kể lại toàn bộ sự việc, cuối cùng nói: "Là Tiêu Xuyên Tử đánh con trước nên con mới đánh hắn.”

Trường An bên cạnh nặng nề gật đầu: “Hắn xấu xa!” bé tận mắt nhìn thấy người đó đánh Cẩu Đản ca trước.

Tống Lão Lục khó tin nhìn con trai, thấp giọng hỏi: “Sao con có thể đánh được Tiêu Xuyên Tử?”

Thôi quả phụ rất chiều con trai, hễ trong nhà có gì ngon là đều để cho con trai hết, đem tiểu xuyên tử nuôi thành trắng trắng mập mập.

Cẩu Đản gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Con không biết.”

Tống Lão Lục thở dài, sờ đầu con trai, “Đừng sợ, chỉ cần chúng ta không ra tay trước, Thôi quả phụ sẽ không làm gì được chúng ta."

Cẩu Đản cúi đầu.

Thôi quả phụ hét vào cửa nhà một lúc lâu, khiến hai chị em sợ hãi, đành phải đóng cửa lại và trốn trong nhà.

Bây giờ cha nương cuối cùng đã trở về, Cẩu Đản cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.

Tống Lão Lục bước ra ngoài, lớn tiếng lặp lại lời con trai mình nói.

"Con trai ta đang yên ổn chơi trong sân, trước là Tống Thừa Nghiệp tới đánh, sau là Tiểu Xuyên Tử tới đánh, làm sao? Cho rằng Tống Lão Lục ta dễ dàng bắt nạt lắm à?

“Họ Thôi kia, cô còn tiếp tục náo loạn nữa, Tống Lão Lục ta cũng không phải dạng dễ chọc đâu!”

____ ____ ____