Chương 10: Hạt cỏ

Hai người rời làng, đến bên một con sông.

Trong sông không có nhiều nước, hai bên có rất nhiều cỏ khô.

Kiều Nhi đi xuống sông, cẩn thận tìm kiếm trong đống cỏ khô, nhặt được thứ gì đó trong cỏ.

Trường An tò mò lẻn ra mép sông thì thấy Kiều Nhi đang nhặt những hạt cườm xanh xám từ trong cỏ khô.

“Bé, bé cũng nhặt.”

Tiểu Trường An ngưỡng mộ không thôi, lật đám cỏ lên tìm.

Bé vừa tìm đã nhặt được không ít, những hạt cỏ nhỏ màu xám xanh, nhiều đến nỗi chiếc túi nhỏ của bé không chứa hết được.

“Chúng ta về thôi.” Kiều Nhi vẫn đang lo lắng cho cậu em trai ở nhà, gọi tiểu Trường An lên bờ.

Trường An cong mông bò lên bờ sông, chợt thấy anh họ Tống Thừa Nghiệp và chị họ Tống Hi Nguyệt từ xa đi tới, bên cạnh còn có một con chó đen đi theo.

“Con nhãi này! Mày còn dám chạy ra ngoài à!”

Tống Thừa Nghiệp bảy tuổi vỗ con chó đen lớn bên cạnh: "Đi! Cắn nó!"

Con chó đen lớn vui vẻ chạy về phía Trường An, vừa chạy vừa sủa.

Trường An lại nghe thấy tiếng chị họ đang nói chuyện trong đầu: [Đại Hắc! Cắn chết nó đi! ]

Bé bị dọa sợ, lập tức kéo Kiều Nhi bỏ chạy.

Kiều Nhi cũng rất sợ Đại Hắc, vì nó quá lớn, mỗi lần có người đi qua cửa nhà Tống gia là nó lại sủa ầm lên.

Nếu bình thường mà không xích lại, chắc là đã lao ra cắn người rồi.

Hai cô bé chạy nhanh nhất có thể, phía sau còn truyền đến tiếng cười xấc xược của Tống Thừa Nghiệp và Tống Hi Nguyệt.

Trường An còn nghe thấy tiếng chị họ nói không ngừng: [Đại Hắc, nhanh cắn đi! Cắn cổ họng nó đi! Hahahaha]

Đột nhiên có một lực lớn đập vào sau lưng bé, bé bị đại hắc làm cho bổ nhào xuống đất.

"Trường An!" Kiều Nhi hét lên.

Tiếng gặm cắn tưởng tượng không xuất hiện, Đại Hắc thân thiết dùng lưỡi liếʍ vào mặt Trường An, đôi mắt hình quả hạnh tràn ngập niềm vui.

Trường An lấy lại bình tĩnh, đẩy đầu Đại Hắc ra rồi đứng dậy.

Đại Hắc đi vòng quanh bé, thỉnh thoảng nhảy lên, như thể nó đang chơi đùa với bé vậy.

Trường An suy nghĩ một lúc, đưa tay sờ sờ đầu Đại Hắc, nhỏ giọng nói: "Đại, Đại Hắc, về, về nhà đi!"

Đại Hắc ngơ ngác nhìn cô một lúc, sau đó nghe thấy giọng nói tức giận của Tống Thừa Nghiệp: “Đại Hắc! Mày làm gì thế hả? Còn không mau cắn nó!”

Đại Hắc kêu rên vài tiếng rồi vẫy đuôi chạy về chỗ cậu chủ nhỏ của nó.

Tống Thừa Nghiệp rất tức giận, nhặt một hòn đá trên mặt đất ném về phía Đại Hắc: “Khốn kiếp! Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của mày hả? Hôm nay không cho mày ăn cơm!”

Đại Hắc không hiểu gì bị đánh, nhấc đuôi chạy về nhà.

Tống Thừa Nghiệp và Tống Hi Nguyệt hung dữ trừng mắt nhìn Trường An, quay người bỏ đi.

Trường An cũng nhìn lại, nhưng nhanh chóng bị Kiều Nhi kéo về nhà.

Ngô thị thấy cháu gái nhặt lại một túi hạt cỏ, liền hỏi: “Trường An nhặt nhiều hạt cỏ như vậy làm gì?”

“Xâu chuỗi, xâu chuỗi hạt, bán lấy tiền.” Trường An lấy hết hạt cỏ ra, lắc lắc chuỗi hạt trên cổ tay: “Tỷ, tỷ tỷ cho.”

Bà Ngô sờ đầu cháu gái nhỏ thở dài: “Hạt cỏ chỗ nào cũng có, làm sao bán lấy tiền được.”

“Người, người bán muốn.” Trường An đã nhìn thấy người bán hàng thu thập khăn tay, ví tiền của các tỷ tỷ và các dì trong thôn, còn đưa cho họ tiền, hạt cỏ xâu thành vòng đẹp như vậy, chắc chắn họ cũng cần.

Ngô thị cười nói: "Được, thẩm thẩm sẽ xâu chuỗi hạt, bán , đến khi đó bán được tiền rồi sẽ mua cho Trường An ruy băng để thắt bím tóc.”

“Vâng!” Trường An gật đầu.

Buổi tối, Trường An đi ngủ sớm, muốn mơ về cá vàng nhỏ lần nữa.

Nhưng bé chẳng mơ gì cả, ngủ một giấc đến tận sáng.

Mấy ngày trôi qua, bé và thẩm thẩm đã xâu tất cả những hạt cỏ nhặt được thành dây, những vẫn không mơ thấy cá vàng nhỏ, tình hình của Cẩu Đản nhà bên cạnh cũng ngày càng xấu đi.

Tiền thẩm đã khóc mấy lần với Ngô thị, luôn nón bản thân số mệnh không tốt, không dễ dàng gì mới sinh được một cậu con trai, nhưng lại một thân bệnh tật ốm yếu.

“Đến nay ngay cả bà đồng cũng đã mời mấy lần rồi, ta thực sự chẳng còn cách nào nữa.” Tiền thẩm khóc nói, “Cha nó đã đi mua quan tài rồi, ôi, sao số tôi lại khổ thế này!”

Ngô thị lau nước mắt cho Tiền thẩm, an ủi: “Còn chưa đâu vào đâu mà, nói không chừng sẽ tốt lên thì sao?”

Tiền thẩm lắc đầu: “không tốt được đâu....huhuh.”

Nghe Tiền thẩm nói vậy, Trường An hai mắt đỏ hoe, bé lặng lẽ chạy ra khỏi cửa và đi đến nhà bên cạnh.

Trong phòng không có ai, Kiều Nhi tỷ cũng không ở đây.

Cẩu Đản ắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái.

Trên ván cửa được trải rơm dày, cậu ngủ trên rơm, đắp một tấm chăn tồi tàn.

“Cẩu, Cẩu Đản ca ca.”

Trường An có chút sợ hãi khi nhìn thấy cậu bé không có động tĩnh gì, nhưng bé vẫn bước tới gần cậu, đặt tay lên trán cậu và thầm nói trong lòng: “Tiểu châu châu, mau để cho Cẩu Đản ca ca khỏe lại đi.”

Cây nhỏ trong lòng bàn tay bé rung lên, một chiếc lá hóa thành một luồng ánh sáng, rải rác trên trán Cẩu Đản, rồi dần dần biến mất.

Trường An vui mừng khôn xiết, đôi mắt chăm chú nhìn Cẩu Đản.

Sắc mặt Cẩu Đản vẫn như cũ, nhưng hơi thở đã dày hơn, ho khan hai tiếng.

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Trường An, nhỏ giọng nói: "Huynh muốn uống nước."

Trường An nhảy dựng lên, chạy nhanh về nhà, nói với Tiền thẩm đang che mặt khóc: “Cẩu, Cẩu Đản ca ca tỉnh rồi, uống, uống nước!”

Tiền tẩu càng khóc lớn hơn, đứng dậy về nhà đun nước cho Cẩu Đản uống.

Trường An không hiểu tại sao Tiền thẩm lại khóc nhiều hơn, bối rối đi theo thẩm thẩm đến nhà bên cạnh.

Sau khi nước sôi, Tiền tẩu làm một bát nước đường trứng rồi bưng vào gian chính.

“Con trai, nương làm trà trứng cho còn đây, uống một ngụm đi nào.” Nàng bế con trai lên, đút cho con uống, nước mắt lưng tròng.

Cẩu Đản uống xong, mặt hơi đỏ lên, lại nằm xuống ngủ.

Ngô thị sờ trán Cẩu Đản, phát hiện cậu bé đang đổ mồ hôi, không khỏi kinh ngạc: “Tẩu à, Cẩu Đản đang đổ mồ hôi, có phải là sắp khỏe rồi không?”

Tiền thị sửng sốt, liền nắm lấy bàn tay nhỏ của con trai.

Bàn tay đã ấm áp trở lại, không còn lạnh như băng nữa.

“Con trai tôi khỏe thật sao?” Tiền thị không thể tin được, nhanh chóng bế con trai lên, đặt cậu bé trở lại giường, đốt vài nắm cỏ rồi nhét vào hố dưới giường đất.

Sau khi Đắp chăn cho con trai, nàng chắp tay thành kính vái lạy trên không: “Tam Thanh lão tổ Như Lai tôn thượng trên cao, nếu con trai tôi được khỏe lại, đời này nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân đức này.”

Trường An chớp mắt, nhìn Tiền thẩm, rồi nhìn Cẩu Đản, tự hỏi: Tại sao Cẩu Đản ca ca khỏe rồi, Tiền thẩm lại muốn báo đáp đại ân Tam Thanh lão tổ và Như Lai tôn thượng?

Ngô thị cũng mừng cho Tiền thẩm, từ biệt rồi đưa Trường An ra ngoài.

Ngoài kia vang lên một tiếng chiêng nhỏ, chứng tỏ người bán hàng rong đã vào thôn.

“Thẩm thẩm! Nhanh, nhanh đi!”

Trường An kéo dì bước nhanh về nhà, lấy hết chuỗi hạt cỏ mà bé và Tam thẩm đã xâu trong hai ngày qua, chuẩn bị bán cho người bán hàng.

Lúc này, Tống Lão Lục mang theo một cỗ quan tài nhỏ đi vào thôn, đi ngang qua nhà Tống Bát Tề thì gặp bà Triệu và góa phụ Thôi.

Bà Triệu hừ lạnh một tiếng, nói với Thôi quả phụ: “Nhìn đi, nói cho cô biết, con trai của Tống Lão Lục nhất định sẽ không qua được mùa xuân năm nay, nói không chừng chưa đến tháng 3 thì đã tắt thở rồi.”

Thôi quả phụ khẽ cười: “Còn không phải sao, miệng của thẩm giống như khai quang vậy, nói đâu trúng đó.”

“Đó là báo ứng.” Bà Triệu bóc một hạt bí bỏ vào miệng, cười cười: “Lúc trước dám đánh Kế Tổ của ta, chưa được vài ngày thì báo ứng đã đổ lên người con trai hắn rồi, bà nói xem có phải là đáng đời không?”

Thôi quả phụ cảm thấy ớn lạnh sau gáy, nhanh chóng phụ họa: “Đương nhiên rồi, số mệnh của Kế Tổ phúc lớn, nhất là vượng gia, ai dám bắt nạt huynh ấy, chắc chắn là sẽ gặp xui.”

Bà Triệu hừ lạnh không nói gì.

Khi mới gả vào Tống gia, bà ta đã đi loan tin con trai mình phúc lớn, nhất là vượng gia, cho nên mới khiến cho Tống Bát Tề nhìn con trai bằng đôi mắt khác, còn đổi tên cho nó nữa.

Mấy năm nay, dường như lời nói đó đã được khẳng định. Nhà họ Tống dần giàu có hơn, ông ta cũng ngày càng tin tưởng con trai bà hơn.

Bà Triệu đắc ý nghĩ, có lẽ số mệnh Kế Tổ thực sự phúc lơn, cho nên bà ta cứ muốn gì là được nấy.

“Nương, sao lại cùng với Thôi thẩm ngồi ở cửa thế này?” Tống Kế Tổ từ trong sân đi ra, cười với Thôi quả phụ, “Ngoài cửa lạnh, vẫn là vào trong nhà nói chuyện đi.”

Thôi quả phụ mặt ửng hồng, cười nói: “Thôi không cần đâu, tôi chỉ nói chuyện với thẩm mấy câu, còn phải về nấu cơm nữa.”

Bà Triệu đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ đùi: “Ai yo! Nói chuyện với cô quên mất còn đang hầm thịt trên bếp.”

Nói xong bà ta vội vàng chạy vào trong bếp.

Thôi quả phụ ngước nhìn tống kế tổ, kiều mị cười: “Kế Tổ huynh, có rảnh thì đến nhà tôi ngồi.”

____ ____ ____