Tần Uyển Điệp khẽ cắn cánh môi không nói gì.
Chỉ là một bàn tay trắng trẻo của nàng ta vô thức giữ chỗ nào đó ở trước ngực.
Lệnh bài ngọc đó, nàng ta chỉ nhìn một cái thì đã thích rồi!
Lúc đó, cứ cảm giác lệnh bài ngọc có cái gì đó thu hút nàng ta nên nàng ta mới lấy đi.
Chuyện tối hôm đó, nàng ta không thể nói mình không sai được. Tuy nhiên nàng ta không hối hận, nếu không có số lương thực đó, đám Tiểu Hổ Tiểu Hoa sẽ chết đói. Thế giới này vốn là như vậy, người lương thiện không thể sống tiếp, nàng ta cũng không muốn làm kẻ ác, chỉ là thế giới tàn khốc này ép nàng ta không thể không làm như thế.
Tư Phù Khuynh đưa tay về phía nàng ta.
Tần Uyển Điệp cúi đầu, khẽ cắn môi: “Ta cũng không muốn, xin lỗi.”
“Xin lỗi đừng nói lúc này, trả lệnh bài ngọc cho ta.” Tư Phù Khuynh không muốn bị dắt mũi nữa.
Cô sớm đã dự liệu được Tần Uyển Điệp không biết liêm sỉ, thế mà đúng thật, hơn nữa còn hơn như thế.
Tới bây giờ, Tần Uyển Điệp vẫn không muốn trả lại lệnh bài ngọc.
Tư Phù Khuynh uy hϊếp: “Chuyện mà các ngươi làm, muốn ta nói ra trước mặt mọi người à?”
“Không, đừng nói, cầu xin ngươi. Ngươi là một cô nương lương thiện, cầu xin ngươi thương xót bọn ta.”
Khi Tần Uyển Điệp nhỏ giọng cầu xin, giọng nói cũng run rẩy: “Bọn ta đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, cuộc sống đã quá khổ rồi, ước ao rất lâu mới ước được cuộc sống yên ổn như bây giờ. Nếu chuyện tối hôm đó truyền ra ngoài thì bọn ta không còn đường sống nữa!”
Tư Phù Khuynh bật cười: “Chuyện đó có liên quan gì tới ta? người sống khổ sở ở trên đời này có nhiều lắm.”
“Ta…”
“Nói nhiều như vậy, ngươi là không muốn trả lệnh bài ngọc, đúng không?”
“Không có! Ta không có!” Tần Uyển Điệp khó khăn tháo lệnh bài ngọc từ trên cổ ra.
Dù có không muốn nhưng nàng ta vẫn để lệnh bài ngọc vào trong tay Tư Phù Khuynh.
Tư Phù Khuynh lập tức nắm lấy lệnh bài ngọc.
Bàn tay vàng này, cuối cùng cũng đòi lại được rồi!
Cướp bàn tay vàng của Tần Uyển Điệp, Tư Phù Khuynh không hề áy náy. Tần Uyển Điệp trong truyện đi lêи đỉиɦ cao của cuộc đời đã giẫm lên vô số bộ xương trắng, vô số oán hồn.
Trái tim của Tần Uyển Điệp như thiếu một mảnh, rất khó chịu.
Nhìn thấy Tư Phù Khuynh muốn thu tay lại, nàng ta trong lúc gấp gáp, hai tay bỗng túm lấy cổ tay của Tư Phù Khuynh.
Dọa Tư Phù Khuynh giật mình.
“Người muốn làm cái gì?” Tư Phù Khuynh cầm chặt lệnh bài ngọc không buông.
Tần Uyển Điệp nói với vẻ mặt ấm ức và nhẫn nhịn: “Ta rất thích lệnh bài ngọc này, ngươi có thể bán cho ta không?”
“Bán ư? Ngươi dùng cái gì để mua?” Tư Phù Khuynh bật cười.
“Ta có lương thực, ta dùng lương thực để đổi.”
“Ha ha. Dùng lương thực của ta để đổi đồ của ta ư?” Tư Phù Khuynh tức tới mức muốn đẩy nàng ta ra: “Ngươi còn biết liêm sỉ không?”
Một câu nói này đã khiến thôn dân ở xung quanh ngỡ ngàng.
Hồ Tam cũng kinh ngạc.
Ý toát ra trong lời này có nhiều lắm đó!
Chỉ là Tần Uyển Điệp bị đẩy vẫn không chịu buông tay.
“Tiện nhân! Buông Uyển Điệp ra!” Một thiếu niên đột nhiên lao tới, muốn đẩy Tư Phù Khuynh ra.
Hồ Tam nhanh hơn một bước chặn thiếu niên đó lại.
Thiếu niên tưởng Tần Uyển Điệp bị Tư Phù Khuynh bắt nạt, mặt mày giận dữ nhìn chằm chằm Tư Phù Khuynh, dáng vẻ như muốn gϊếŧ người.
Nhưng bộ dạng dữ dằn này không dọa được Tư Phù Khuynh.
Sau một hồi gây náo, Tư Phù Khuynh vẫn nắm chặt lệnh bài ngọc, Tần Uyển Điệp không thể không buông cổ tay của cô ra, đổi sang túm lấy cái dây buộc của lệnh bài ngọc.
Bị cứa chảy máu, Tần Uyển Điệp cũng không buông tay.
Thấy máu chảy ra từ lòng bàn tay của Tần Uyển Điệp, Tư Phù Khuynh rất cảnh giác. Trong một số tiểu thuyết trên mạng thường hay viết, nhân vật chính cực kỳ may mắn, xảy ra sự cố gì mà bị thương thì cũng có thể khiến máu cọ vào bảo vật.
Tư Phù Khuynh muốn nhờ đám người Hồ Tam giúp đỡ.
Nhưng một đám trẻ con xông lên, đám người Hồ Tam có hơi bó tay bó chân, nhưng vẫn không để đám trẻ lại gần Tư Phù Khuynh.
“Dừng tay! Tư đại tiểu thư!”