Chương 6: Ngươi là kẻ vô ơn (2)

Dưới sự hộ tống của đám người Hồ Tam, cô tìm được thôn trang nhỏ trong núi.

Thôn trang này rất nghèo, 90% căn nhà đều là nhà tranh. Quần áo của thôn dân gần như đều được chắp vá.

Người duy nhất ăn mặc tươm tất, chỉ có lão trưởng thôn.

Có người ngoài vào thôn, lão trưởng thôn biết được thì tới hỏi.

Thái độ của Hồ Tam khá tốt, mỉm cười nói rõ mục đích tới đây cho lão trưởng thôn.

Lão trưởng thôn thấy không phải tới kiếm chuyện thì thở phào, đích thân dẫn đường cho đám người Tư Phù Khuynh.

Dưới chân núi, phía đông của thôn.

Mới dựng bảy tám căn nhà tranh, có mười mấy đứa trẻ sống ở đó.

Có mấy đứa nhỏ tuổi, còn đang cởi trần, quần áo không chỉnh tề đang làm việc.

Tư Phù Khuynh kìm nén sự khó chịu trong lòng.

Đợi cô nói rõ mục đích tới, muốn gặp Tần Uyển Điệp.

Một đứa bé 5 tuổi nghe vậy, chạy như bay vào căn nhà tranh ở chính giữa.

Không lâu sau, có một thiếu nữ mặc đồ vải thô đi ra từ bên trong.

Thiếu nữ khoảng 14-15 tuổi, vóc dáng cân đối, gương mặt tròn xoe, mắt to, da trắng nõn, chắc do còn ít tuổi, chưa tới mức đẹp tỏa sáng, nhưng chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Không phải lưu lạc trở thành ăn mày hay sao? Thế mà còn có thể có ngoại hình như này, có chút không hợp lý.

Tư Phù Khuynh không có sức phỉ nhổ tác giả, cũng lười phỉ nhổ.

Lúc này lại có một đám trẻ con lớn hơn một chút vây lại, bảo vệ Tần Uyển Điệp ở giữa.

Giống như đám người Tư Phù Khuynh sẽ bắt nạt nàng ta vậy.

Thiếu nữ mở to mắt, ngơ ngác hỏi: “Cô nương, nghe nói ngươi muốn tìm ta?”

Tư Phù Khuynh híp mắt lại, nói: “Tần Uyển Điệp, ngươi còn nhớ ta không?”

“Xin lỗi, ta không nhận ra, chúng ta trước đây từng gặp nhau sao?” Thiếu nữ rất chân thành, không hề giả nai.

Khiến người khác nghe rồi sẽ có loại ảo giác nàng ta không nói dối.

Mới đầu Hồ Tam nghe cũng ngại thay đại tiểu thư, tìm lâu như vậy, thì ra người ta không biết nàng? Đại tiểu thư trước đó còn nói, tiểu cô nương người ta từng ức hϊếp nàng, hừ hừ.

Tư Phù Khuynh lại sinh lòng cảnh giác: “Ngươi thật sự không nhận ra ta sao?”

Thiếu nữ nghiêm túc gật đầu: “Chưa từng gặp.”

“Vậy ngươi còn nhớ bà bà câm ở trên huyện không?” Tư Phù Khuynh nói thẳng vào.

Đôi mắt của thiếu nữ bỗng trợn lên, sợ hãi nhìn sang Tư Phù Khuynh.

Có điều Tần Uyển Điệp không hổ là nữ chính, trong nháy mắt đã khôi phục bình thường.

Tư Phù Khuynh mặt mày lạnh lùng, nói: “Ngươi có thể không biết ta, nhưng ta lại nhận ra ngươi. Tháng trước ngươi ngất xỉu ở trong ngõ, là ta cứu ngươi về nhà, còn kêu bà bà câm nấu cháo cho ngươi ăn, còn bỏ tiền mời đại phu khám bệnh cho ngươi.

Hồ Tam: “...”

Đại tiểu thư bị ngốc à?

Thôn dân vây xem ở bên cạnh đều có suy nghĩ giống Hồ Tam.

Ngay cả vẻ mặt của một số bạn nhỏ đồng hành của Tần Uyển Điệp cũng có chút thả lỏng. Nhưng mấy đứa trẻ lớn hơn trong số đó thì tái mặt, bao gồm nữ chính Tần Uyển Điệp.

Tư Phù Khuynh nói với vẻ vô cảm: “Trả lệnh bài ngọc cho ta.”

“Lệnh, lệnh bài ngọc gì chứ?” Ánh mắt của Tần Uyển Điệp láo liêng.

Tư Phù Khuynh bật cười: “Lệnh bài ngọc có bề ngoài đen tuyền, ở giữa có bông hoa nhỏ màu trắng.”

Tần Uyển Điệp cụp mắt xuống, cúi đầu không nói gì.

Tư Phù Khuynh chiếm lý, vậy nên rất hùng hồn: “Nói thật, ta rất hối hận khi lúc đầu đã cứu ngươi. Ngươi là một kẻ vô ơn, lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa!”

“...”