Chương 3: Mượn người

“Hỏi cái gì?” Tư Phù Khuynh liếc nhìn.

Mục Tư An hỏi: “Ta có chút tò mò, sao ngươi lại sống một mình ở đây?”

Tư Phù Khuynh: “... Ta cũng muốn biết.”

“Ngươi không muốn nói cũng cũng không sao.” Mục Tư An cảm thấy cô không muốn nói: “Chỉ là người nhà của ngươi đều cho rằng ngươi gặp chuyện gì không may. Còn có một lời đồn liên quan tới ngươi, đã truyền khắp kinh thành rồi…”

Tư Phù Khuynh trợn to mắt: “Đồn cái gì?”

Tự dưng có dự cảm không tốt, cái quái gì thế?

Quả nhiên, Mục Tư An ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Trước ánh mắt áp bức của Tư Phù Khuynh, hắn ta đảo mắt, thấp giọng nói: “Có người nói, ngươi thích Tạ Thất?”

“Tạ Thất là ai?”

“Tạ Ngọc.”

“... À.” Là nam chính!

Tư Phù Khuynh liếc nhìn hắn ta: “Ai nói ta thích hắn chứ? Tên đó không phải thứ tốt lành gì.”

“Ơ, Tạ Thất đắc tội với ngươi à?” Điều này không phù hợp với lời đồn.

“Cần ngươi quản à.” Tư Phù Khuynh lườm.

Rất nhanh, vẻ mặt cô lại nghiêm nghị, nói: “Cho ta mượn vài người.”

“Ngươi làm gì?”

“Để sĩ.”

“Cái này… ngươi phải đi hỏi Thế tử.” Mục Tư An cười trên nỗi đau của người khác.

Tư Phù Khuynh trừng mắt nhìn hắn ta, nhét cái bát không vào trong tay hắn ta.

Cô đi vào căn phòng đó cũng không dễ.

Ngoài cửa có hộ vệ canh giữ.

Sau khi bẩm báo, lúc này cô mới được phép đi vào.

Đối mặt với Đế Tử Huân không có sắc mặt tốt kia, Tư Phù Khuynh cũng không dài dòng: “Cho ta mượn vài người.”

“Ngươi mượn người làm gì?” Đế Tử Huân vốn không muốn đếm xỉa tới cô, nghe xong lại cảm thấy không để ý không được.

Tư Phù Khuynh liếc nhìn hắn: “Ta không phải mượn người làm chuyện xấu.”

“Tóm lại ngươi phải nói xem ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta bị kẻ khác bắt nạt, bọn họ đã cướp mất lệnh bài ngọc của ta. Ngươi có biết tại sao ta không cứu ngươi không? Bởi vì tháng trước ta… đã cứu một kẻ vô ơn, kẻ đó không những cướp tiền, lương thực của ta, còn hại chết một mạng người.” Có những vết sẹo sẽ khắc sâu suốt đời, mắt Tư Phù Khuynh đỏ lên không muốn nhắc tới nữa.

“...?”

Gương mặt lạnh lùng của Đế Tử Huân hơi rung lên.

Tư Phù Khuynh mím chặt môi, giọng nói không tốt lắm, hỏi: “Ngươi rốt cuộc có cho mượn không? Lần này ta tốt xấu gì cũng giúp ngươi một việc nhỏ, ngươi cho mượn người coi như trả ân tình cho ta.”

“Lời này là thật ư?”

Mượn người thì trả được ân nhân của cô, Đế Tử Huân không từ chối.

Tư Phù Khuynh gật đầu: “Thật.”

Đế Tử Huân đã đồng ý: “Ngươi tới hỏi Tư An, nói ta đã đồng ý.”

“Được.”

Tư Phù Khuynh xoay người đi ra phía ngoài.

Mục Tư An rất sảng khoái cho cô mượn vài người, còn đặc biệt cho Hồ Tam đi theo.

Bọn ta đi tới một ngôi miếu tồi tàn duy nhất ở ngoài huyện.

Từ lúc đoán ra là ai trộm mất lệnh bài ngọc thì Tư Phù Khuynh luôn muốn lấy lại.

Đương nhiên, nó chỉ giới hạn ở “muốn”!

Một tiểu cô nương đối đầu với một đám người không cần mạng, cô gần như không thể thắng. Tùy tiện đi tìm đối phương, xử lý không tốt sẽ bị diệt khẩu. Vậy nên, cô của trước kia có muốn lấy lại lệnh bài ngọc hơn nữa, cũng phải cố gắng nói với bản thân phải nhịn.

Ngoài dự liệu, khi bọn họ tới ngôi miếu tồi tàn đó thì trống không.

Dựa theo cốt truyện, đối phương rõ ràng nên ở ngôi miếu tồn tại.

Không phải gϊếŧ người xong thì chạy rồi chứ?

Một nhóm người trắng tay trở về.

Mục Tư An nhìn thấy Tư Phù Khuynh giống như cái cà tím phủ sương thì hỏi: “Tư cô nương, làm việc không thuận lợi à?”

“Không tìm được người!”

Tư Phù Khuynh có hơi mà không có sức liếc nhìn hắn ta.

Hồ Tam ở bên cạnh nói tình hình cho Mục Tư An nghe.

Mục Tư An mỉm cười rồi đưa ra ý kiến: “Cái này không phải chuyện lớn gì hết, động tĩnh chuyển đi của một đám người sẽ không nhỏ.”

“Ngươi muốn tra giúp ta à?” Đôi mắt của Tư Phù Khuynh trở nên long lanh.

Mục Tư An ngại ngùng nói: “Chuyện này cần ngươi đi nói với Thế tử trước.”