Chương 13: Biết tỏng

“Được rồi, đập cái gì chứ?” Tư Phù Khuynh đứng dậy, hai tay chống hông: “Đập hỏng thì phải làm sao? Cẩn thận ta trở về sẽ nói với ca ca của ta xử lý ngươi.”

Đúng thế, cô đã từ trong miệng Mục Tư An biết được, ca ca của nguyên chủ - Tư Dĩ Phong là một người cuồng muội muội, có quan hệ không tệ với Đế Tử Huân.

Đợi một lúc, ngoài cửa không còn động tĩnh nữa.

Tư Phù Khuynh từ từ đi tới mở cửa ra.

Bên ngoài sắc trời xám xịt, vẫn còn chưa sáng.

Dưới mái hiên trước cửa có một bóng lưng thanh thoát.

Tư Phù Khuynh lên tiếng: “Ê, gõ cửa phòng của ta làm cái gì?”

“Sắp xuất phát rồi, ngươi còn lề mề nữa thì tự về kinh.” Giọng của Đế Tử Huân vô cùng lạnh nhạt, ném lại một câu thì rời đi.

Thái độ tránh không kịp đó ở trong mắt Tư Phù Khuynh, chính là sự chê bai.

Quan hệ của tên này với nguyên chủ rất tệ, vì thế nên mới khó chịu với cô à? Tư Phù Khuynh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là mình trêu chọc đối phương.

Đi ra khỏi cửa tiểu viện.

Có mấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài và một đội hộ vệ.

Mục Tư An và Hồ Tam đều có mặt, bọn họ đang chỉ huy hạ nhân làm việc.

Có một nữ tử trẻ cung kính bước tới: “Cô nương, nô tỳ tên Xuân Đào, là người mà Mục công tử phái tới hầu hạ người.”

“Ồ, được.”

Tư Phù Khuynh không từ chối.

Dưới sự dẫn dắt của Xuân Đào, cô đi tới trước một chiếc xe ngựa.

Tư Phù Khuynh không nói hai lời mà leo lên.

Thiết kế của chiếc xe ngựa bình thường, không xoa hoa như trong tưởng tượng, chỉ là chỗ ngồi được lót da, có lông, sờ vào thì thấy rất mềm mại.

Tư Phù Khuynh ngồi vào, Xuân Đào cũng lên theo.

Có điều Xuân Đào không vào khoang xe mà ngồi ở hiên bên ngoài.

Đoàn xe xuất phát.

Lần đầu tiên trải nghiệm ngồi xe ngựa, Tư Phù Khuynh mới đầu có chút phấn khích, sau đó dần dần thấy rất ba chấm.

Đường đi gập ghềnh, chòng chành muốn ói!

Đi được một đoạn, Tư Phù Khuynh vén rèm cửa ra: “Ta muốn cưỡi ngựa.”

“Cô nương, ta đi nói với Mục công tử.” Xuân Đào nhảy xuống xe ngựa, chạy tới đằng trước bẩm báo.

Không lâu sau.

Xuân Đào quay lại, còn dẫn theo Mục Tư An.

Mục Tư An cười híp mắt, nói: “Tư cô nương, Thế tử nói rồi, trên đường không thái bình, ngươi nhịn chút, tiếp tục ngồi xe ngựa đi.”

“Cưỡi ngựa sao lại không thái bình?” Tư Phù Khuynh trợn ngược mắt.

Kiếm cớ cũng không kiếm cái hợp lý?

Mục Tư An cười nói: “Đây là nguyên văn lời nói của Thế tử, ta không sửa chữ nào cả.”

Ta tin cái đầu nhà ngươi!

Người giống như Đế Tử Huân sẽ nói kêu cô nhịn ư?

Điều có khả năng nhất là— cô thích làm gì thì làm, chết sống không liên quan tới hắn!

Cái đầu nhỏ của Tư Phù Khuynh thò ra khỏi cửa sổ xe, nhìn thấy đằng trước có một chiếc xe ngựa, chắc là xe ngựa của Đế Tử Huân.

Cô bỗng nhiên nghĩ tới vết thương của hắn… He he, hình như cô đoán được chân tướng rồi.

Tư Phù Khuynh nhỏ giọng nói: “Vết thương của Thế tử nhà ngươi vẫn chưa khỏi nhỉ?”

Ánh mắt của Mục Tư An lóe lên, hắn ta nói: “Thế tử chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi rồi.”

“Ngươi không cần che đậy, ta đoán được hết rồi.”

Tư Phù Khuynh có vẻ mặt biết tỏng, đôi mắt nhỏ liếc nhìn hắn ta: “Thế tử của nhà ngươi nhất định là sĩ diện, sợ một đại nam nhân ngồi xe ngựa sẽ bị nói là đồ đàn bà nên kiếm cớ bắt ta ngồi xe ngựa, sau đó hắn có thể ngồi xe ngựa một cách đầy tự nhiên, có đúng không?”

“...”

Mục Tư An nín cười, khóe miệng giật giật.

Bỏ đi, chỉ cần đại tiểu thư trên đường không quậy không phá là đủ rồi… Thế tử chịu ấm ức một chút, không có gì đâu nhỉ?

Có điều chuyện liên quan tới Thế tử, hắn ta buộc phải bẩm báo với Thế tử.

Vì thế Mục Tư An mang theo sự thích thú đầy âm hiểm mà cáo từ Tư Phù Khuynh, bước chân nhanh chóng đi về phía xe ngựa của Đế Tử Huân…