Chương 12: Suýt nữa thì vui quá hóa buồn (2)

Cô trước tiên dùng con dao nhỏ, cứa một vết trên ngón tay, sau đó nặn ra một giọt máu.

Giọt máu nhỏ xuống, vừa hay rơi vào nhụy hoa be bé đó, ngay lập tức máu biến mất.

Hoa bỉ ngạn be bé ánh lên ánh sáng bạc lấp lánh, rồi bỗng nhiên ánh sáng bạc tỏa ra, giống như một tia ánh sáng chui vào mi tâm của cô.

“Vậy là nhận chủ thành công rồi sao?”

Tần Uyển Điệp trong truyện nhỏ máu nhận chủ, lệnh bài ngọc không biến mất.

Vậy nên Tư Phù Khuynh cũng không nghi ngờ gì.

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ giống như trong truyện.

Một lát sau, không nhìn thấy không gian trồng trọt mà nhìn thấy một khoảng đen.

Đúng thế, đen xì, chỉ cần nhắm mắt lại, ai cũng có thể nhìn thấy một khoảng đen!

Điều duy nhất có chút đặc biệt là lần này cô ở trong khoảng đen tối tăm phát hiện một bóng người màu trắng, lặp đi lặp lại cùng một động tác. Động tác này khá khó, có hơi giống tư thế yoga ở hiện đại, chỉ là độ khó gấp mấy lần.

Dùng cơ thể của con người, thật sự có thể làm ra được sao?

Tư Phù Khuynh mở mắt ra, bóng trắng biến mất.

Cô nhắm mắt ngưng thần lần nữa thì lại nhìn thấy.

Trong lòng cô thấy rất lạ.

Cô ngồi ở trên chiếc giường nhỏ, làm thử.

Quả nhiên, một nửa tư thế cũng không làm được.

Cô hít thở một hơi, kiên trì thêm một lúc. Mới đầu không có cảm giác gì, dần dần, cơ thể có chút không đúng lắm, dường như chỉ cần cử động nhẹ thì đau toàn bộ cơ thể!

Cả người từ trên xuống xuống, đau đớn vô cùng.

Tư Phù Khuynh nhe răng trợn mắt, gương mặt nhỏ vừa méo mó vừa đỏ bừng.

“Không, không luyện nữa.”

“Không thèm luyện nữa, đau quá.”

Sau khi Tư Phù Khuynh dừng lại, đầu toát mồ hôi hột, nằm ngoặt ra giường, không có sức nhấc nổi ngón tay. Chỉ là dần dần, hình như phần bụng có hơi ấm lên.

Nơi mà luồng khí ấm đi qua, cảm giác đau đớn sẽ giảm bớt.

15 phút sau.

Cả người cô giống như vừa được xông hơi xong, cực kỳ dễ chịu.

Hai mắt của Tư Phù Khuynh lập tức phát sáng lấp lánh.

Đây là bảo bối, bảo bối to lớn.

“Ha ha!”

Cô không nhịn được mà lăn lộn một cách phấn khích.

“Bụp!”

Phòng bên đang đập tường à?

Động tác lăn lộn trên giường của Tư Phù Khuynh chợt khựng lại, cô nhìn vào bức tường.

Bên kia bức tường, chính là phòng ngủ trước kia của cô.

Tư Phù Khuynh bĩu môi: “Hống hách gì chứ? Chiếm phòng của cô nãi nãi, còn dám cáu kỉnh à?”

Hừ!

Có điều cái đập này vẫn khiến cô bình tĩnh lại.

Cô suýt nữa đắc ý quên hình, vui quá hóa buồn rồi!

Không gian trong quyển truyện này vẫn chưa thành hình.

Trong lòng Tư Phù Khuynh nảy sinh hy vọng, cô cầm gối lên, trong lòng thềm đọc thu—

Thu! Thu! Thu?!

Chiếc gối vẫn ở trong tay.

“Thật sự không có cái số đó mà!”

Tư Phù Khuynh lắc lắc cái đầu, có vài phần không phục.

“Cốc cốc!”

“Cốc cốc cốc!”

Bên ngoài có người gõ cửa.

Tư Phù Khuynh có hơi mà không sức, nói: “Ai?”

“Là ta, Tư cô nương.” Giọng của Mục Tư An truyền vào: “Thế tử kêu ta qua nói một tiếng, sáng ngày kia ngài ấy sẽ rời đi, muốn hỏi ý của ngươi.”

“Quay về kinh thành sao?” Tư Phù Khuynh lập tức có tinh thần.

Mục Tư An trả lời: “Phải, quay về kinh thành.”

“Ta có thể đi cùng không?”

“Chuyện này phải xem ý của Tư cô nương rồi.” Mục Tư An mỉm cười.

Tư Phù Khuynh lại hỏi: “Trên đường có bao ăn bao ở không?”

“... Có, bao trọn.” Mục Tư An buồn cười, nhưng đã nhịn.

Tư Phù Khuynh giả bộ suy nghĩ ba giây, sau đó quyết định theo bọn họ cùng rời đi.

Thời gian tiếp theo, Tư Phù Khuynh gần như đều ở trong căn phòng ngủ.

Ngày đêm luyện động tác đó, đau nhưng vui.

Có điều kiên trì vẫn có kết quả, vào tối hôm trước ngày xuất phát, cô cuối cùng cũng miễn cưỡng làm hết một động tác, cho dù vẫn chưa đạt chuẩn lắm, tốt xấu gì đã có thể hoàn thành.

Đồng thời còn có một bất ngờ nhỏ, đó là sức lực của cơ thể hình như lớn hơn một chút.

Sáng sớm, bụp bụp!

Có người đang ra sức đập cửa.

Vừa nghe thấy cái điệu đập cửa thô bạo này, cô nghĩ ngay tới gương mặt của Đế Tử Huân.

Ở tiểu viện này, chưa có ai có gan đập cửa phòng cô như thế đâu.