Tạ Ngọc của lúc này vẫn chưa biết người là do Tư Phù Khuynh mượn.
Tư Phù Khuynh xoay người lên ngựa, quay đầu rời đi.
Đám người Hồ Tam lập tức đi theo đầy dứt khoát.
Tần Uyển Điệp hấp tấp lao tới bên cạnh Tần Hạo, đôi mắt ngân ngấn nước, nói bằng giọng tự trách: “Đều tại ta… nếu không phải do ta, Tiểu Hạo sẽ không như này.”
“Chuyện này không phải lỗi của Uyển Điệp, đều tại Tư Phù Khuynh kia!” Tần Hạo nói với vẻ đầy ý hận.
Hắn ta ghi nhớ mối thù này!
Tạ Ngọc dõi theo bóng lưng rời đi của Tư Phù Khuynh.
Ngón tay giấu trong tay áo không ngừng ma sát với nhau.
Cho tới khi đám người Tư Phù Khuynh biến mất ở góc cua, hắn ta mới lên tiếng: “Đại Thành, ngươi đi mời Lưu thần y tới, cố gắng chữa trị.”
“Vâng.”
Một thanh niên cầm bội kiếm đáp ứng rồi rời đi.
…
Tư Phù Khuynh cưỡi ngựa về tới được nhà thì mới yên tâm.
Nghĩ tới bàn tay vàng, Tư Phù Khuynh nóng lòng đi vào căn phòng nhỏ.
Hồ Tam cũng đi vào phòng của Đế Tử Huân, báo cáo chuyện ngày hôm nay.
Hắn ta không chỉ kể lại sự việc một cách chi tiết, còn bắt chước cả cách nói của Tư Phù Khuynh.
Khả năng bắt chước này cũng quá đỉnh rồi.
Mục Tư An trầm tư một lúc rồi nhìn sang Đế Tử Huân: “Một thư sinh nho nhã sao lại tới nơi hẻo lánh như này?”
“Phải đó, huyện nhỏ nghèo khó này có gì để nhắm tới chứ?”
Ngón tay của Đế Tử Huân gõ nhẹ vào chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, hắn hỏi tùy ý: “Ngươi nói xem, người quấy nhiễu bản thế tử tìm kiếm Tiểu công chúa, liệu có khi nào là Tạ Ngọc không?”
Mục Tư An: “...”
Thế gia tử muốn chỉnh chết Tạ Thất hay sao?
Trước đây chưa từng nghe nói bọn họ có thù?
Không đúng, trước đây không có, năm nay có rồi… thù đoạt thê tử!
Mục Tư An tự cho rằng mình đã đoán ra chân tướng, hắn ta vội vàng tâng bốc: “Thế tử gia anh minh thần võ! Yêu ma quỷ quái gì đó cũng không qua được mắt của ngài.”
“Phì, cút!” Đế Tử Huân phì cười rồi mắng.
Thật ra hắn cảm thấy sau này cần phải chú ý tới Tạ Ngọc.
Tạ gia của Định Bắc Hầu phủ vốn xuất thân võ tướng. Tạ Ngọc đứng thứ bảy trong nhà, do đích thê của nhị phòng sinh ra! 10 tuổi tới học viện Thanh Vân ở phương nam xin học, sư phụ là đại nho nổi tiếng Tống Thanh Vân. Rời kinh 8 năm, cuối năm ngoái mới hồi kinh. Chỉ dùng mấy tháng, tham gia mấy hội thơ, vang danh ở kinh thành.
Mục Tư An cười hi hi, lại hỏi: “Ngài nói xem, Tạ Thất lâu vậy rồi không hồi kinh thì sao lại biết Tư cô nương chứ?”
Đế Tử Huân nhớ tới lời đồn mình nghe được: “Nghe nói vào tối hôm diễn ra lễ hội hoa đăng trong dịp tết nguyên tiêu năm nay, Tư Ngốc chạy ra ngoài chơi, suýt nữa bị bắt cóc, là Tạ Thất đã cứu nàng ta.”
Mục Tư An: “...”
Á đù, đây là ơn cứu mạng đó.
Đế Tử Huân về sau từng đi điều tra, nhưng không tra ra điểm khả nghi.
Nhưng dựa vào trực giác, hắn nghi ngờ vụ bắt cóc đó có vấn đề…
Nếu Tư Ngốc ở đây thì có thể nói chính xác cho bọn họ, Tạ Ngọc tới nơi hẻo lánh này là để nhắm tới Tần Uyển Điệp.
Lần gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chính ở trong truyện, xuất phát từ sự toan tính.
Nam chính đầu tiên là cho lưu manh đi trêu ghẹo nữ chính, diễn một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân. Ở giai đoạn giữa truyện, Tần Uyển Điệp sau khi biết được sự thật, còn dẫn tới một vở kịch ngược thân ngược tâm nữa.
Đương nhiên, người khác như nào, Tư Ngốc không quan tâm.
Cô của lúc này đã khóa chặt cửa nẻo, tim đập thình thịch nhìn lệnh bài ngọc.
Không gian trồng trọt trong truyện đó, cô có thể không kích động sao?