Chương 2

Khi chỉ còn vài bước nữa là đến tầng một, Trình Tri Lạc vô tình nghe thấy tiếng thở yếu ớt và dồn dập, không khí cũng tràn ngập mùi khó chịu khó tả, cậu không khỏi dừng bước.

Từ trước đến nay lá gan cậu không lớn, cơ thể trước kia của cậu cũng không chịu nổi kinh động, gần như hiếm khi đi bộ ở những nơi rộng mở và tối tăm.

Sau một lúc lâu do dự, Trình Tri Lạc nương theo ánh trăng để bật tất cả công tắc đèn có thể nhìn thấy, cuối cùng tìm thấy một cậu bé khoảng ba tuổi trên ghế sofa trong phòng khách.

Toàn thân đứa trẻ nóng bừng, mặt cũng đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, nhưng cũng có thể thấy đường nét khuôn mặt chưa nảy nở của cậu bé đặc biệt thanh tú, chỉ là quá gầy, rõ ràng sống một nơi giàu có như vậy nhưng lại quá gầy, quá kỳ quái.

Cửa sổ trong biệt thự mở ra, gió lạnh ùa vào, nhiệt độ thấp đến đáng sợ, nhưng đứa trẻ lại mặc rất ít quần áo, một chiếc chăn nhung mềm mại nằm lung tung trên mặt đất cách đó không xa, phía trên bốc mùi nôn ói khó ngửi, còn có mùi rượu nồng nặc.

Còn cậu bé thì đang cuộn tròn thành quả bóng nhỏ đáng thương trên chiếc sofa da lạnh lẽo, trông như đang sốt nặng.

Trong lòng Trình Tri Lạc mơ hồ có dự cảm.

Chẳng lẽ lúc trở về chủ nhân của cơ thể này đã nôn ra chất bẩn trên tấm chăn đó? Thứ mà lẽ ra nó phải được một đứa trẻ đang bị bệnh quấn chặt để hấp thụ hơi ấm đáng thương.

Chẳng lẽ chủ nhân ban đầu của cơ thể này là một kẻ bạo lực gia đình có vấn đề về nhân cách?

Nhưng việc đã đến nước này, nhận thân thể của người ta thì cũng chỉ có thể giúp người ta dọn dẹp mớ hỗn độn, dù sao cũng không có cái gọi là bữa trưa miễn phí.

Trình Tri Lạc không chần chờ nữa, cậu tìm máy lọc nước dưới ánh đèn sáng rực, rót hai cốc nước ấm cho mình và đứa bé.

Người uống rượu xong và người bị sốt đều phải bổ sung một ít nước mới được, nếu có nước mật ong thì sẽ tốt hơn.

Trên người cậu bé rất nóng, nhưng lại ngoan ngoãn, mơ mơ màng màng uống hơn phân nửa cốc nước.

Trình Tri Lạc cũng rất thuận lợi tìm được một hộp thuốc, lại đút cho cậu bé uống chút thuốc.

Biệt thự quả thực rất lớn, nhưng cũng trống rỗng, hầu như không có đồ trang trí gì ngoại trừ nội thất cơ bản.

Không phải vì chủ nhân của biệt thự không có tiền, Trình Tri Lạc kiếp trước cũng là một phú nhị đại, cậu vẫn biết nhìn hàng, chiếc ghế sofa da này có giá tận năm sáu con số.

Vậy thì chỉ có thể là chủ biệt thự không quan tâm.

May mắn thay, vì không gian rộng rãi nên hộp thuốc được để rất dễ thấy trong chiếc tủ cạnh tủ lạnh, cho nên cậu cũng nhanh chóng tìm ra.

Nhìn chằm chằm đứa bé hơi thở đã đều đều hơn, Trình Tri Lạc do dự một chút rồi bế cậu nhóc lên.

Cậu bé rất nhẹ, vì phát sốt nên giống như một bếp lò nhỏ, có lẽ vì uống thuốc nên đã chìm vào giấc ngủ sâu hơn, cậu như đang ôm một con mèo đang ngủ.

Trình Tri Lạc bế nhóc con một đường về phòng, bởi vì cậu chưa từng ở chung với trẻ con nên bế rất lúng túng, may mắn là nhóc con đang ngủ rất ngoan, không có chuyện gì xảy ra.