Chương 1

“Ưm… Ba ơi…”

Nhìn chằm chằm vào nhóc con đang bị sốt đến mơ hồ nằm co ro, Trình Tri Lạc cầm chiếc cốc bên cạnh lên, đi đến máy lọc nước tự động lấy nước.

Nhóc con khuôn mặt đỏ bừng, thân thể mềm nhũn, bị cậu ôm trong ngực vẫn không mở mắt, lông mi dài ngoan ngoãn rũ xuống, lông mày nhíu chặt, nửa ngủ nửa tỉnh, cực kỳ khó chịu.

Trình Tri Lạc mặc dù chưa từng chăm sóc qua con nít, nhưng cậu từ nhỏ đã ngâm mình trong lọ thuốc nên chăm sóc bệnh nhân vẫn rất có kinh nghiệm.

Đại khái là vì khát nước quá, Trình Thi Lạc mới thuận lợi cho cậu bé uống chút nước.

Sau khi cho uống xong, Trình Tri Lạc lại đứng dậy, vội vàng tìm hộp thuốc.

Nhưng cậu không phải là chủ nhân của cơ thể này, cũng không biết vị trí cụ thể của hộp thuốc, trí nhớ của cậu bị phân tán thành từng mảnh, khiến cậu đau đầu như búa bổ.

Cũng may... thân thể này khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, tràn đầy sinh lực, đi mấy bước cũng không bị hụt hơi như trước.

Trước kia cậu là bệnh nhân, cậu nhớ rõ bên cạnh mình chưa bao giờ thiếu các loại thuốc, được gia đình cẩn thận chăm sóc nên cậu mới có thể sống đến hai mươi tuổi.

Dù rất luyến tiếc phải rời xa ba mẹ và người thân nhưng cái chết đối với cậu cũng là một sự giải thoát.

Vốn tưởng rằng mình sẽ chỉ nhắm mắt sống cuộc đời này, nhưng không ngờ khi mở mắt lần nữa lại xuất hiện trong căn biệt thự vô cùng sang trọng này, cơ thể không còn là cơ thể ban đầu nữa, ký ức thuộc về chủ nhân của cơ thể này rất hỗn loạn, căn bản không có biện pháp lập tức tiêu hóa hết, ngược lại làm cậu đau đầu không thôi.

Cậu cũng không có ép buộc chính mình dung hợp ký ức, cả đời cậu bị bệnh tật hành hạ, thân thể thoải mái khỏe mạnh đối với cậu mà nói đã trở thành quan trọng nhất.

Về phần tình huống bây giờ như thế nào, Trình Tri Lạc đoán rằng hẳn là "Xuyên qua" hay gì đó tương tự, mặc dù có chút khó tin nhưng nó đã xảy ra.

Chủ nhân của cơ thể này chắc chắn đã say rượu, ngủ trong phòng ngủ chính có giường đôi, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

Trình Tri Lạc ghét mùi này nên muốn đứng dậy rót một cốc nước uống rồi đi ngủ, sau một giấc ngủ ngắn mới cẩn thận ôn lại ký ức của mình.

Sợ đánh thức người khác trong biệt thự, Trình Tri Lạc bước đi rất nhẹ nhàng.

Thời tiết ở đây hình như là mùa đông, Trình Tri Lạc mặc rất ít nên không khỏi hà hơi vào đôi bàn tay lạnh buốt của mình, xoa xoa, bước đi càng nhanh hơn.

Không ngờ lúc xuống tầng một cũng không thấy một bóng người nào, trời tối om, cả biệt thự yên tĩnh đến đáng sợ.