Tôi quên tiệt mất hôm qua là lễ cúng ông Táo. Trong nhà chẳng ai nhắc tới, tôi cũng không xem ti vi. Bạn tôi báo là bị sốt, đâm ra tôi chỉ kịp khoác áo lông lên rồi chạy tới bệnh viện. Qua một trận nháo nhào, cậu ấy cạn xí quách, tiu nghỉu dựa vào vai tôi ngáp ngủ. Xét nghiệm xong, bác sĩ kê đơn một ít thuốc rồi cho về.
Tôi đưa cậu ấy về nhà. Nhà tôi ở Nam Thành, nhà cậu ấy ở quận khác. Tôi lái xe đến khu vực giáp ranh giữa hai bên. Giữa ngã tư đường lớn, đèn giao thông liên tục chuyển màu, trông qua có vẻ nhộn nhịp lạ thường. Trên thực tế, ngoài đường không có bất kì ai.
Giáp Tết, trời đã tối, xe cộ qua lại thưa thớt. Hai chúng tôi chờ đèn xanh trong bóng đêm đen đặc. Khu vực này chẳng thuộc địa phận nào, nói cách khác là vùng đất nằm ngoài vòng pháp luật, thảo nào đèn đỏ dài phát khϊếp.
Cậu ấy húng hắng ho hai tiếng. Tôi quay đầu nhìn sang.
Ha, ý cậu ấy là muốn hôn tôi đó mà.
“Qua nhà tớ?” Cậu ấy hỏi.
Tôi đáp không phải đâu, tớ chở cậu qua bán cho lò than đó.
“Hì,” cậu ấy cười, “Ý tớ là ở lại nhà tớ đi, muộn rồi.”
Tôi không đáp. Cậu ấy lại nói thêm: “Nhà tớ có sủi cảo đó, cậu ăn không? Để tớ chiên cho cậu mấy cái.”
Tôi bảo để tớ chiên giùm cho, bệnh nhân thì nằm đó cho toát mồ hôi là được.
“Tức là đồng ý rồi hở?” Cậu ấy hỏi lại.
Phiền quá đi mất, đã biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi.
—— “Tiểu Niên”
–
Hết chương 1-