Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đoán là sẽ có người tò mò về bạn của tôi, các bạn đã muốn biết thì tôi cũng không giấu nữa. Thành thật mà nói, được đánh bạn với cậu ấy là điều đáng tự hào nhất trong đời mà tôi có thể khoe khoang với mọi người.

Cậu ấy họ Bạch, tôi gọi cậu ấy là Tiểu Niên. Ai cũng gọi cậu ấy là Tiểu Niên, đến mức tôi họ Hồ mà chẳng ai gọi tôi là tiểu Hồ cả, toàn gọi là anh của Tiểu Niên.

Mãi đến năm lớp bốn hai đứa bọn tôi mới bắt đầu thân nhau. Thầy giáo mang cục vàng cục bạc của thầy – lớp trưởng Bạch Tiểu Niên – đến bàn ngồi cùng với tôi, mong đợi cậu ấy có thể dẫn dắt tôi học hành cho nên hồn, đừng có làm xấu mặt tập thể lớp thêm nữa.

Trước đó tôi không ngồi cùng ai hết. Vì quá hiếu động, tôi được xếp ngồi tại vị trí sang quý bậc nhất – bên cạnh bục giảng, ngay gần thùng rác. Nhưng mà thế cũng chả nước mẹ gì, tôi vẫn có thể làm loạn ở đầu lớp. Thầy chủ nhiệm giận tôi gây rối kỉ luật, bèn tống cổ tôi xuống bàn cuối.

Thầy tìm phụ huynh tôi than phiền. Phải cái Hồ tiên sinh cũng không quan tâm cho lắm: “Thầy ạ, nó mà láo nháo thầy cứ tẩn nó thật lực, chỉ cần còn thở về đây là được.” Ba tôi mặc kệ, thầy giáo cũng bó tay. Người đầu tiên dám dạy bảo tôi – vị vua quyền lực tột đỉnh trong số đám trẻ của trường tiểu học thực nghiệm số Ba – chính là Bạch Tiểu Niên.

Cậu ấy bảo: “Nè Hồ Gia Minh, nếu cậu không mang khăn quàng đỏ thì lớp mình sẽ bị trừ điểm đó.”

Lúc ấy tôi rất ư là ngứa mắt Bạch Tiểu Niên. Mấy thằng con trai ở tuối ấy rất hiếm khi ăn vận sạch sẽ gọn gàng, ví như tôi đây, đồng phục tối ngày lấm lem, khăn đỏ thắt nút chết lếch thếch. Cho nên đó là lần đầu tiên tôi gặp một người tinh tươm như thế, dễ chừng đi giày vải trắng cũng giữ được dây giày sạch không tì vết.

Song cũng chính bởi lẽ đó mà tôi rất ngại xuống tay với cậu ấy. Tôi luôn cảm thấy cậu ấy hoàn toàn tách biệt với đám ranh con suốt ngày lăn lộn bùn đất tụi tôi, muốn đánh cậu ấy cũng khó như đi bắt nạt con gái vậy.

Ông bô Hồ từng dạy bảo tôi rất kĩ: không được ức hϊếp các bạn nhỏ yếu ớt.

Thế là tôi đành đứng im chịu trận để cậu ấy thắt khăn đỏ cho mình, rồi còn phải nghe căn dặn không được nhảy cóc huỳnh huỵch lúc lên cầu thang. Nom Bạch Tiểu Niên oách thôi rồi: sơ mi trắng ngắn tay cùng với khăn quàng đỏ, quần đùi đồng phục pha hai màu xanh trắng, giày da đen xinh xắn để lộ một đoạn bít tất cũng trắng lôm lốp. Cậu ấy cầm một cuốn sổ nhỏ, cố tình dứ phù hiệu sao đỏ ra trước mặt tôi: “Hồ Gia Minh, không được phép chạy trên cầu thang.”

Không phải tôi chưa từng có ý định dọa dẫm Bạch Tiểu Niên. Tôi bảo: “Họ Bạch kia, còn xen vào nữa tôi sẽ đấm đằng ấy!”

Cậu ấy không hề nao núng: “Không được đánh tớ, tớ chỉ muốn cậu tuân thủ kỉ luật, để cậu trở thành học sinh tốt!”

Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Thầy giáo phát hiện ra Bạch Tiểu Niên khắc tôi, bèn giao cho cậu ấy luôn trọng trách kiểm tra bài tập về nhà của tôi. Cả lớp cũng nhận ra rất nhanh chóng, hễ tôi định đánh ai là tụi nó lại ngoạc mồm la lối: “Lớp trưởng, Hồ Gia Minh chuẩn bị đánh người ta kìa! Mau qua lôi cậu ta về!”

Tôi thất kinh trong lòng. Ông đây đường đường là bá chủ phương nam thành phố, là ma vương của trường tiểu học số Ba cơ mà! Một đứa học sinh ba tốt, chạy bộ thì xếp bét tĩ, lấy cớ gì đòi cai quản tôi? Vì thế tôi hạ quyết tâm trở thành một cao thủ võ lâm. Bạch Tiểu Niên mà chạy tới dạy đời nữa, tôi sẽ dùng chiêu điểm huyệt Quỳ Hoa cho cậu ấy đứng như trời trồng ngoài hành lang, đừng hòng ngọ nguậy!

Tôi bèn đi hỏi ông bô Hồ xem có cách nào để luyện thành cao thủ không. Ông bô Hồ đáp, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục(1) đó mày. Thế là giữa tháng giá trời đông, tôi mặc đồng phục mùa thu điên cuồng tập chạy, thành công giật một suất vào bệnh viện.

(1) Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Luyện tập trong những ngày lạnh nhất của mùa đông và nóng nhất của mùa hè. Đây là ngạn ngữ về võ thuật, đề xướng những người luyện võ phải vượt qua mọi khảo nghiệm trong điều kiện gian khổ.

Tôi nằm thẳng cẳng ở nhà ba ngày. Chiều thứ sáu, Bạch Tiểu Niên đến gõ cửa.

“Con chào chú ạ, con là lớp trưởng của bạn Hồ Gia Minh, con tới đưa bạn bài tập.” Cậu ấy đội chiếc mũ tiểu hoàng(2) dày mùa đông, thập thò cái đầu ngoài cổng, hai má ửng hây hây vì lạnh. Bạch Tiểu Niên tháo đôi găng tay bông màu đỏ, lấy một cục sô cô la ra khỏi túi áo đưa cho tôi, “Cái này là thầy giáo phát đó.”

(2) Mũ tiểu hoàng: Mũ vải màu vàng chói dành cho học sinh tiểu học và trung học, ban ngày màu sắc sáng rõ, ban đêm phản quang tốt, dễ gây chú ý và góp phần ngăn chặn tai nạn và sự cố.

Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ miếng sô cô la nọ, hiệu Dove(3) hẳn hoi. Hồi đó bọn tôi chỉ được ăn sô cô la hạng hai(4) hai màu đen trắng giá năm hào một cục thôi, vì thế đối với tôi, cái món đắt tiền ấy ngọt ngon tuyệt trần. Sau đó tôi đi hỏi khắp lớp mới hay, thì ra thầy giáo không hề phát sô cô la gì sất, đó chính là kẹo của cậu ấy. Tất nhiên, Bạch Tiểu Niên cố sống cố chết không chịu thừa nhận.

(3) Dove: Thương hiệu chocolate Mĩ.

(4) Chocolate hạng hai: Từ gốc là chocolate làm từ chất thay thế bơ ca cao, trong đó bơ ca cao được thay bằng dầu thực vật rẻ tiền hơn.

Túm cái quần lại, Hỗn Thế Ma Vương ba ngày không ăn đòn ăn cơm mất ngon – tức Hồ Gia Minh tôi đây, từ ấy chính thức lên đời, trở thành anh của Bạch Tiểu Niên.

Hết chương 2-

Tiểu Niên - Chương 2Chocolate làm từ chất thay thế bơ ca cao (cocoa butter replacer).Dù dễ bảo quản nhưng cứng và khó tan, hương vị không ngon như bơ cacao tự nhiên nên ít được ưa chuộng.