"Đừng lắm lời!" Mễ Y Nhi trừng mắt nhìn cô một cái, quay đầu, vẻ mặt nhu thuận chào hỏi ba mẹ Quý: "Chú Quý, dì Quý. ”
"Chú Quý, dì Quý, Mộc Mộc, có nhớ con không!" Phía sau Mễ Y Nhi, Lạc Minh thò đầu ra, cười hì hì chào hỏi ba người.
"Có có có, " Mẹ Quý vẻ mặt tươi cười, chào hỏi hai người "Nào, các con ngồi xuống trước đi. ”
Nói xong, mẹ Quý dặn dò quản gia, nói: "Mau đi chuẩn bị chút đồ ăn. ”
"Vâng" Quản gia lên tiếng rồi đi ra ngoài, không bao lâu sau, đã có người giúp việc bưng lên mấy đĩa hoa quả và bánh.
Mẹ Quý xem nhẹ ba Quý đang nghêm mặt bên cạnh, bọn họ tán gẫu vài câu, cuối cùng, ba Quý không thể nhịn được cắt ngang câu chuyện của bọn họ: "Các con nói chuyện đi, chú và dì còn có việc. ”
Nói xong, lôi kéo mẹ Quý xoay người rời đi.
Đùa sao, ai cũng không thể chiếm lấy vợ ông!
Bốn người nhịn cười, gật gật đầu, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Chờ ba mẹ Quý đi khuất, sắc mặt Mễ Y Nhi thay đổi, giận dữ trừng mắt nhìn Quý Mộc Mộc, nói: "Quý Mộc Mộc! Cậu có bản lĩnh lớn rồi phải không? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà không nói cho mình biết! ”
"Y Nhi," Quý Mộc Mộc đuối lý, chớp chớp mắt, ôm cánh tay Mễ Y Nhi làm nũng: "Không phải là không có việc gì sao. ”
Mễ Y Nhi vừa nghe, hung ác xoa mặt Quý Mộc Mộc, cho đến khi làm mặt cô đỏ ửng mới buông tha cho cô "Lần sau không được giấu mình! ”
"Được rồi, được rồi." Quý Mộc Mộc cười tủm tỉm cam đoan, chuyển đề tài câu chuyện, trêu ghẹo nói: "An Nhiên khi nào thì trở về tìm cậu? ”
An Nhiên, Mễ Y Nhi, Quý Mộc Mộc ba người cùng tuổi, An Nhiên vừa tốt nghiệp, đã được cử đến nước P tiếp nhận công ty con mới của An thị ở nước P.
Mễ Y Nhi là vị hôn thê của An Nhiên, hai người rất dính lấy nhau, lâu như vậy không gặp được Mễ Y Nhi hắn chịu không nổi, một ngày trước khi bay tới nước P, dứt khoát đem Mễ Y Nhi đóng gói mang đi.
Đáng thương Mễ Y Nhi ngủ một giấc vừa mở mắt, đã bị đưa đến nước P.
An Nhiên còn giữ hộ chiếu của cô ấy, không cho cô ấy rời đi.
Nếu không phải lần này đúng lúc Lạc Minh cũng ở nước P biết được bệnh cũ của Quý Mộc Mộc tái phát, có lẽ An Nhiên cũng sẽ không cho cô về nước, An Nhiên vốn cũng định trở về, nhưng công ty xảy ra chuyện gì đó, cho nên trì hoãn.
Dù sao đều là bạn chơi từ nhỏ, cùng nhau lớn lên. Hơn nữa, nếu không có Quý Mộc Mộc, cũng không biết hai người An Nhiên và Mễ Y Nhi sẽ đi bao nhiêu đường vòng.
Mễ Y Nhi đỏ mặt, có chút chút thẹn thùng nói: "Hắn thích khi nào trở về thì khi đó trở về, tớ mới không hỏi hắn đâu. ”
“Mộc Mộc, anh yêu cầu an ủi, em cũng không biết anh ở nước P sống qua ngày như thế nào!” Lạc Minh vẻ mặt tủi thân khóc lóc kể lể: "Hai người bọn họ mỗi ngày đều ở trước mặt người cô đơn như anh thể hiện ân ái! ”
"Phì... Ha ha..." Quý Mộc Mộc phì một tiếng bật cười, nhìn Lạc Tư, nói: "Mỗi lần anh làm biểu cảm này, em sẽ nghĩ đến anh Lạc nếu như có biểu cảm như này sẽ buồn cười bao nhiêu. ”
Sắc mặt Lạc Tư thay đổi, bất đắc dĩ nhìn cô một cái.
Lạc Tư và Lạc Minh là song sinh, diện mạo gần như không khác nhau, hai người lớn hơn một tuổi so với Quý Mộc Mộc cùng Mễ Y Nhi, thế nhưng Lạc Tư tính cách chững chạc, mà Lạc Minh lại vô cùng ấu trĩ, cho nên mọi người cũng quen gọi Lạc Tư là anh Lạc, còn gọi Lạc Minh thì gọi thẳng tên.
Nghĩ đến Lạc Tư cả người tây trang trắng, bộ dáng thành thục ổn trọng, thay một mặt biểu cảm tủi thân...
Ba người cười thành một nhóm.
Lại nói chuyện một lúc, Mễ Y Nhi kéo Quý Mộc Mộc lên, nói với Lạc Tư, Lạc Minh: "Được rồi được rồi, bọn em phải tiến hành nói chuyện giữa con gái, đi lên trước đây. ”
Nói xong, cũng mặc kệ hai người phản ứng như thế nào, lôi kéo Quý Mộc Mộc lên lầu.
Trở lại phòng Quý Mộc Mộc, Biểu cảm Mễ Y Nhi thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, nói: "Mộc Mộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ”
Quý Mộc Mộc hạ mắt, biểu cảm trong nháy mắt thay đổi, Mễ Y Nhi nhìn thấy cảm xúc của cô dao động, thở dài, ôm Quý Mộc Mộc vào trong ngực.
"Anh ấy thừa nhận, " Quý Mộc Mộc ôm Mễ Y Nhi, thanh âm thấp giọng: "Đính hôn không phải là mong muốn của anh ấy, mà là bởi vì dì Phó. ”
"Từ hôn cũng vậy."
"Anh ấy không thích mình."
"Ngay từ đầu, đã không thích."
Có một số lời, Quý Mộc Mộc không có cách nào nói với Lạc Tư, không thể nói với ba mẹ Quý, thế nhưng cô có thể nói với Mễ Y Nhi.
"Mộc Mộc, đừng đau lòng." Mễ Y Nhi đau lòng vỗ vỗ lưng cô, trong mắt lại tức giận Phó Tây Từ, "Hắn không có mắt, cậu sẽ gặp được người tốt hơn, nhất định sẽ. ”
Mễ Y Nhi có chút khó hiểu, vì sao Phó Tây Từ lại không thích Quý Mộc Mộc.
Tấm lòng của Quý Mộc Mộc, ngay cả cô cũng cảm động, cô nghĩ, nếu cô là một người đàn ông, nhất định sẽ yêu Quý Mộc Mộc.
"Mộc Mộc, câu tin tưởng mình, cậu nhất định sẽ hạnh phúc."
"Ừm." Quý Mộc Mộc đáp một tiếng, buông Mễ Y Nhi ra, giấu đi đau khổ trong mắt, không muốn để cho cô ấy phát hiện.
"À, Y Nhi, khi nào cậu và An Nhiên kết hôn?" Quý Mộc Mộc giọng thoải mái, nhìn không ra chút khác thường nào.
“Chờ khi nào cậu tìm được bạn trai!” Mễ Y Nhi nói không chút do dự.
Quý Mộc Mộc nghe vậy, nghĩ đến bộ dạng phát điên của An Nhiên, cười nói: "An Nhiên sẽ hận chết tớ. ”
"Mặc kệ," Mễ Y Nhi ngạo nghễ ngửa đầu, giọng điệu kiên định nói: "Cậu không tìm được bạn trai, tớ sẽ không kết hôn! ”
Cô bởi vì Quý Mộc Mộc, mới có thể mở rộng lòng tiếp nhận An Nhiên.
Bốn năm trước, cô tuổi trẻ khí thịnh, không phục vận mệnh, từ đáy lòng chán ghét liên hôn gia tộc, thậm chí đã có một loại thái độ thù hận.
Ba mẹ cô chính là liên hôn gia tộc, không có bất kỳ tình cảm nào, kết hôn chỉ là vì để hai doanh nghiệp ràng buộc lại với nhau, sau khi kết hôn sinh ra cô, bắt đầu mỗi người một vẻ, mỗi người chơi.
Dù sao, chỉ cần không gây ra mạng người, muốn chơi thế nào cũng không ai quan tâm.
Liên đới, cô ở nhà một chút ấm áp cũng không cảm thấy.
Cô không muốn nhận vận mệnh như vậy, muốn phản kháng, hoàn toàn xem nhẹ chút yêu thích sâu trong nội tâm. Cô thích An Nhiên, nhưng vào thời điểm đó, cô đã bị mê muội bởi cái gọi là "số phận".
Quý Mộc Mộc phát hiện tâm ý của cô, ngăn cản cô lại, cũng không phải trực tiếp nói cho cô biết cô thích An Nhiên, mà là không ngừng nói với cô chỗ tốt của môn đăng hộ đối.
Quý Mộc Mộc quá hiểu cô, nếu trực tiếp nói cho cô biết cô thích An Nhiên, cô nhất định sẽ bởi vì chuyện này mà bỏ qua An Nhiên, nhưng cuối cùng cũng nhất định sẽ bởi vì bỏ qua An Nhiên mà đau khổ.
Cô bị Quý Mộc Mộc thuyết phục, đồng ý tiếp nhận phần tình cảm "môn đăng hộ đối" này, sau khi suy nghĩ thông suốt, cô mới có chút ngượng ngùng nói cho Quý Mộc Mộc, hình như cô thích An Nhiên.
Quý Mộc Mộc lúc đó, dùng một loại ánh mắt nhìn cô như nhìn cây sắt nở hoa, nói: "Cậu rốt cục phát hiện ra nha? ”
Khi đó cô mới biết được, Quý Mộc Mộc nói chỗ tốt của môn đăng hộ đối lâu như vậy, chính là vì để cho cô buông bỏ nút thắt trong lòng, từ nội tâm tiếp nhận An Nhiên.
Mễ Y Nhi nghĩ, nếu không có Quý Mộc Mộc, cô có thể sẽ hối hận cả đời.
Dù sao, với tính cách của cô, thứ bị cô buông bỏ, dù không nỡ cũng sẽ không nhặt lên.