Chương 29: Em phải làm thế nào anh ấy mới thích em

"Anh Lạc, em nói cho anh biết, thật ra anh ấy thuận tay trái, mọi người có phải cũng không biết hay không."

"Thật ra thì em cũng không biết, nhưng em luôn nhìn anh ấy nha, có một lần, anh ấy dùng tay trái viết chữ bị em nhìn thấy."

"Còn nữa, anh ấy cực kỳ ghét hành hoa, đến bây giờ cũng không ăn, cho nên em cũng không ăn, lỡ như không thể cùng anh ấy ăn cơm thì làm sao nha."

"Còn nữa nha, ânh ấy..."

Quý Mộc Mộc uống từng ly từng ly, lải nhải nói về Phó Tây Từ.

Lạc Tư uống đến cuối cùng, chỉ cảm thấy ngay cả rượu cũng đắng.

"Nhưng anh ấy không thích em..."

Nói xong lời cuối cùng, nụ cười trên mặt Quý Mộc Mộc càng thêm rạng rỡ, trong mắt lại mơ hồ có nước mắt nhỏ xuống, hòa vào trong chén rượu.

"Anh ấy không thích em, anh ấy không thích em..."

Quý Mộc Mộc lặp đi lặp lại những lời này một lần nữa, nước mắt giàn giụa trên má.

"Em phải làm như thế nào anh ấy mới thích em..."

Quý Mộc Mộc nỉ non, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Nhìn thấy Quý Mộc Mộc đã ngủ, Lạc Tư buông chén rượu trong tay xuống, giơ tay lên miêu tả khuôn mặt của cô, nhưng không có chạm tới, trong miệng im lặng nói một câu.

"Anh phải làm như thế nào, em mới có thể không thích hắn?"

Lạc Tư giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm Quý Mộc Mộc lên đưa về phòng cô.

Trở lại phòng khách, dọn dẹp đồ đạc trên bàn rồi trở về phòng dành cho khách.

Ngày hôm sau.

Lúc Quý Mộc Mộc dậy, chỉ cảm thấy đầu giống như muốn nổ tung.

Giơ tay lên gõ đầu, lúc này mới nhớ tới việc đêm qua uống rượu cùng Lạc Tư.

Cũng không biết cô có nói gì sau khi say rượu hay không.

“Mộc Mộc, dậy chưa?” Ngoài cửa truyền đến tiếng của mẹ Quý.

"Tỉnh rồi, " Quý Mộc Mộc đáp một tiếng, đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa, mẹ Quý bưng một chén nước canh màu nâu, dịu dàng nói: "Hai người các con, nửa đêm còn dậy uống rượu, Tiểu Tư nấu canh tỉnh rượu, uống xong sẽ không đau đầu nữa. ”

Quý Mộc Mộc nghịch ngợm lè lưỡi, đưa tay nhận lấy canh tỉnh rượu uống một hơi cạn sạch, biết nhất định là Lạc Tư kể chuyện tối hôm qua nói cho mẹ cô biết, cũng không biết, ba biết cô lại trộm rượu có tức giận hay không.

Vừa nhìn biểu cảm của Quý Mộc Mộc, mẹ Quý đã biết cô đang suy nghĩ cái gì, buồn cười chọc chọc trán cô, nói: "Ba con đã nói rồi, sẽ không mắng con. ”

"Cảm ơn mẹ." Quý Mộc Mộc cười ngọt ngào, ôm cánh tay Quý Mẫu làm nũng.

Một chén canh tỉnh rượu xuống bụng, Quý Mộc Mộc đã cảm thấy đau đầu giảm bớt không ít, thầm nghĩ thuốc của anh Lạc thật sự là thần kỳ.

“Mau xuống ăn cơm!” Mẹ Quý mỉm cười trừng mắt nhìn cô một cái, xoay người đi xuống lầu.

Trên bàn cơm, ba Quý nghiêm mặt nhìn về phía Quý Mộc Mộc, trong lòng còn đang đau lòng vì hai bình rượu kia, thế nhưng vợ yêu không ngừng trừng ông, ông cũng không dám nói cái gì.

Quý Mộc Mộc vẻ mặt vô tội ngồi ở trước bàn ăn, Lạc Tư nhìn thấy vậy, buồn cười.

Vừa ăn cơm xong, quản gia liền đi tới, nói với mẹ Quý: "Phu nhân, Mễ tiểu thư cùng Lạc nhị thiếu gia tới rồi. ”

Đây là quy củ của Quý gia, có việc gì thì phải nói cho mẹ Quý đầu tiên.

Về phần ai quy định? Ngoại trừ ba Quý, không cần hắn phải nghĩ.

"Y Nhi và Lạc Minh?" Quý Mộc Mộc ngạc nhiên nói, sau đó có chút nghi hoặc: "Bọn họ không phải là ở nước P sao? ”

"Đêm qua Lạc Minh gọi điện thoại cho anh, anh đã nói với anh ấy." Lạc Tư giải thích.

"Thì ra là vậy..."

“Quý Mộc Mộc!”

Quý Mộc Mộc còn chưa nói xong, một giọng nói tràn đầy sức sống truyền vào trong tai.

"Y Nhi," Trên mặt Quý Mộc Mộc hiện lên nụ cười, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nói: "Vẫn giống như trước chưa thấy người đã thấy tiếng nha. ”