Nhâm Thiên Tường về nhà cảm giác đầu tiên là sửng sốt thật lâu. Nguyên bản trên vách tường trắng tinh treo chằng chịt một vài bức tranh trông thực lịch sự tao nhã. Trên mặt bàn đơn điệu đặt một lọ hoa còn tươi. Trên bàn cơm đặt đầy đồ ăn còn đang nóng sốt, hiển nhiên là vừa nấu xong không nấu.
-“Thiếu gia đã về rồi, mau rửa tay ăn cơm a!” Trân tẩu đang từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt vui sướиɠ.
Nhâm Thiên Tường có chút kinh ngạc. Nếu là trước kia, Trân tẩu nhất định sẽ tất cung tất kính đứng ở một bên hỏi xong mới bưng lên. Hôm nay Trân tẩu…là lạ.
-“Trân tẩu…Vậy, người bằng hữu kia của ta đâu?”
-“Ngươi nói Dục nhi a, hắn còn đang ở trong phòng bếp rán cá!” Trân tẩu buông đồ ăn, hưng phấn đi tới tiếp nhận cái cặp trong tay Thiên Tường “Dục nhi rất lợi hại a! Có thể một tay nấu rất nhiều đồ ăn ngon a!”
Nhâm Thiên Tường ngây ngẩn cả người. Hắn ngạc nhiên từ từ đi vào phòng bếp. Văn Dục chính đang mặc áo ngủ màu nâu cọ, đeo một cái tạp dề, một bên ngâm nga hát một bên lật cá trong chảo. Tựa hồ nhận thấy được có người đến gần, hắn liền quay sang. Vừa trông thấy Nhâm Thiên Tường liền nhếch môi nở nụ cười: “Đã về rồi, cá sắp chín rồi, đợi một lát nữa a. Ngươi đi uống chút canh trước đi, là canh sườn củ cải nga!”
Không biết vì sao, cái không khí gia đình ấm áp thản nhiên này từ nơi nào đó sớm đóng chặt trong đáy lòng lại đột nhiên nảy lên. Nhâm Thiên Tường kìm lòng không đậu tiến lên, từ phía sau ôm lấy Văn Dục, cằm tựa ở trên vai Văn Dục, mặt ma sát khuôn mặt bóng loáng của Văn Dục.
-“Làm gì vậ…mau ngồi vào đi, cá cũng sắp được rồi!” Văn Dục thản nhiên nở nụ cười, giơ ra một bàn tay, gẩy gẩy cái mũi của Thiên Tường.
-“Vậy ngươi chuẩn bị tốt chưa?”
-“A? Cái gì a?” Văn Dục vừa quay đầu lại liền bị Nhâm Thiên Tường hôn lên. Sau khi một nụ hôn thật sâu kết thúc, Văn Dục đỏ mặt trừng mắt nhìn Nhâm Thiên Tường “Ngươi đang làm cái gì a?”
-“Còn tưởng rằng ngươi nói chuẩn bị tốt để cho ta ăn a!” Nhâm Thiên Tường chấm chấm cái mũi của Văn Dục, tà khí nở nụ cười, làm người nào đó tim đập gia tốc. Chết tiệt, nam nhân này thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.
-“Mặc kệ ngươi…tránh ra a…Ta muốn lấy cái đĩa, ở bên trái, lấy lại đây cho ta!”
-“Tuân mệnh, Tiểu Ngư Nhi của ta!” Nhâm Thiên Tường buông ra Văn Dục, lấy cái đĩa đưa cho hắn.
-“Dục nhi, Thiếu gia, canh đều nấu được lắm, mau ra đây uống a!” Trân tẩu ngó vào xem, cười đến hai mắt đều nhăn thành một đường.
-“Hảo a Trân tẩu, tiện thể kêu Tiểu Lâm lại đây cùng nhau ăn đi!”
Trân tẩu rời đi rồi, Văn Dục bưng cá rán ngon lên ngửi ngửi “Rất thơm a. Tường, nên đi ra ngoài thôi!”
-“Hảo.” Thiên Tường ôm Văn Dục đi ra ngoài. Lúc ra khỏi phòng bếp, hắn cúi đầu nhanh chóng hôn lên mặt Văn Dục một cái.
-“Đừng xằng bậy a!” Văn Dục đẩy thôi Thiên Tường.
Trẩn tẩu vừa vặn lộn trở lại liền thấy được thiếu gia mà nàng luôn coi trọng đang hôn tiểu tử mà nàng thực thích kia, lập tức ngây ngẩn cả người. Tối hôm qua thiếu gia hoang mang rối loạn ôm người con trai xinh đẹp kia về, sau đó liền lo lắng không thôi. Một người lo lắng như vậy…khi đó đáng lẽ nên nhận ra mới đúng, nhưng là…
-“A…Trân tẩu, mau lại đây cùng ăn a. Tiểu Lâm đâu?” Văn Dục kéo ghế ra ngồi xuống. Nhâm Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh hắn. Văn Dục nhìn thấy Trân tẩu còn đang đứng ở trước thang lầu liền gọi một tiếng.
-“Ha ha, Tiểu Lâm hôm nay xin phép không qua…” Trân tẩu đi qua, có chút bất an nhìn Thiên Tường vẫn đang nhìn Văn Dục, khẽ nhếch khóe miệng nói “Thiếu gia, ở nhà điện thoại tới nói có một số việc, ta phải về xem sao. Cho nên…”
-“Vậy về đi thôi!” Nhâm Thiên Tường nhìn Trân tẩu, thản nhiên nở nụ cười “Cần giúp gì nhớ phải bảo ta!”
-“A, Trân tẩu…Không ở lại ăn sao? Đồ ăn đều làm tốt rồi a!” Văn Dục có chút đáng tiếc.
-“Không…không cần” Trân tẩu cười cười “Người nhà đã nấu cơm phần ta rồi. Dục nhi, thiếu gia, ta bây giờ phải đi…”
-“Trên đường nhớ cẩn thận a, Trân tẩu!” Văn Dục nở nụ cười, cười rất đơn thuần, trong trẻo.
Trân tẩu đi ra ngoài rồi, không nhịn được liền thở dài. Nếu thiếu gia thật sự thích Dục nhi, vậy…vậy cũng tốt a…Đã bao lâu không trông thấy thiếu gia cười đến ấm áp như vậy. Nếu là Dục nhi…Phu nhân…nhất định Dục nhi sẽ không rời đi thiếu gia…
-“Hôm nay nấu rất nhiều món, ngươi phải phụ trách ăn hết đấy. Ta đã nấu thật lâu a!” Văn Dục nâng cằm cười, đôi mắt xinh đẹp híp lại.
-“Đương nhiên, Tiểu Ngư Nhi của ta nấu riêng cho ta, làm sao có thể không ăn hết a?” Nhâm Thiên Tường cầm lấy chiếc đũa…
Buổi tối trên cái giường trắng tinh, hai người anh tuấn ôm nhau. Trên người bọn họ đều mặc áo ngủ màu trắng. Văn Dục cơ hồ đem toàn bộ đầu đều dựa vào trong ngực Thiên Tường. Nhâm Thiên Tường cúi xuống ngửi mùi hương thản nhiên trên người Văn Dục.
-“Thiên Tường, ta có mang đến phức tạp cho ngươi không?” Văn Dục lẳng lặng nói.
-“Vì sao lại nghĩ như vậy a?”
-“Nói thế nào ngươi đều là người có gia thế a…”
-“Đứa ngốc, hiện tại cái gì ta đều không muốn.”
-“Vì sao?”
-“Bởi vì ngươi nha! Ngươi xâm chiếm toàn bộ thế giới của ta rồi a…Trong lòng, trong mắt, trong đầu…tràn đầy đều là ngươi. Làm gì còn gian suy nghĩ những thứ khác nữa đâu!” Nhâm Thiên Tường hôn hôn Văn Dục mép tóc.
-“Ha ha, nói bậy!” Văn Dục nở nụ cười, cười đến thực hạnh phúc. Xem như hắn rốt cục đã bắt được người nam nhân luôn muốn chạy trốn này rồi sao?
-“Dục nhi, sắp sang thu rồi, có chút lạnh a. Nhớ phải mặc thêm quần áo, biết không?”
-“Thật là, ngươi nghĩ rằng ta là con nít ba tuổi a. Ngươi tự chiếu cố chính mình đi a. Buổi chiều ngày hôm qua có phải rất lớn chuyện rồi không a?”
-“Cái gì?”
-“Chuyện té xỉu ấy. nghe nói ngươi liền ôm ta chạy vào xe…người khác lại hiểu lầm.”
-“Ngươi đang sợ sao?” Nhâm Thiên Tường nâng lên cằm Văn Dục, nhìn cặp mắt xinh đẹp kia “Dục nhi, ngươi có sợ những lời đồn đãi trên xã hội này hay không?”
-“Nếu là sợ, sẽ không lại không ngại gì mà yêu ngươi như vậy. Ngươi nói xem, một người sao lại liền khăng khăng một mực yêu một người như vậy a?” Văn Dục ngẩng đầu, khẽ hôn Nhâm Thiên Tường “Cho nên…Thiên Tường…về sau không được lại bỏ chạy. Bằng không, ta sẽ đem ngươi đi nấu cháo!”
-“Nha, không ngờ Dục nhi lại dữ tợn như vậy a!” Nhâm Thiên Tường nở nụ cười, ôm chặt lấy người bên cạnh “Tiểu Ngư Nhi, ngươi thật đúng là lễ vật từ trên trời ban xuống cho ta a!”
-“Được rồi, đi ngủ sớm một chút đi! Sáng mai ta phải về trường nhìn xem. Đều thảnh thơi một ngày, hệ bên kia nhất định bận muốn chết…ngươi lại không mang di động cho ta.”
-“Hảo, ngủ đi…Tiểu Ngư Nhi của ta! Ngày mai ta cũng có việc phải bận rộn!” Nhâm Thiên Tường khẽ hôn Văn Dục, bật ngón tay một cái ngọn đèn liền dập tắt. Đêm tối rất yên lặng, ngoại trừ tiếng hít thở đều đều.