Chương 6: Tìm được tổ chức rồi
Đến nhà Tiểu Phiên.
Dường như tôi không nghĩ gì cả, thần kinh nhiều dây quá mà!
Cứ nghĩ là chỉ có hai chúng tôi, không ngờ, đến nhà mới thấy.
Có một ông chú già đẹp trai, có một anh trai đẹp trai, có một Tiểu Phiên!
Cả nhà đều chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn tôi, nghiên cứu tôi, chờ đợi tôi.
Không giao lưu mấy.
Đột nhiên tôi có cảm giác tìm được tổ chức của mình rồi.
Một ông chú già hóm hỉnh, và một ông anh trai có những câu truyện hóm hỉnh mà lạnh lùng, ba người chúng tôi ở cạnh nhau thì chắc chắn có những câu chuyện cười vỡ bụng với hiệu quả khủng khϊếp.
Ha ha ha ha ha ha.
Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được tổ chức của mình rồi.
Mẹ tôi gọi tôi là đồ dở hơi, người ta gọi tôi là thiên thần nhỏ, công chúa nhỏ!
Tôi cảm động quá, cảm động tới mức nước mũi cũng chảy ra rồi.
Bà nó chứ, các bạn nói xem đây là chuyện gì?
Người ta đẹp trai thì thôi không nói nữa, lại còn có tiền!
Có tiền là được rồi, lại còn khiêm tốn!
Khiêm tốn rồi thì thôi, phụ huynh lại còn rất hóm hình.
Hóm hình là được rồi, bà nó chứ lại còn không có vợ!
Không có vợ à, đây đúng là một sự hấp dẫn lớn!
Cứ nghĩ tới mẹ của Tiểu Phiên là tôi lại có cảm giác muốn cắn người!
Mẹ kế anh ấy, à, tên là A Tam, có thể bỏ qua. Trong nhà này, bà ấy không có chỗ để nói chuyện.
Tôi cười.
Tôi cười rất đắc ý.
Tôi đắc ý ác độc cười. Nói chuyện lát mà đã tới bữa ăn, hóa ra bố và anh cả chỉ định tới chơi rồi về, không ngờ nói chuyện với tôi lại hợp gu đến thế, không ngờ nói chuyện thế mà đã đến trưa rồi, ăn cơm làm thế nào bây giờ?
Chết tiệt, biết gì không?
Biết biệt danh của tôi là gì không?
Siêu nhân nhà bếp!
Chỉ cần cho tôi một gian nhà bếp, tôi sẽ có thể làm ra những món cực ngon trên đời này!
Đương nhiên, vẫn phải xấu hổ nói hai câu này trước: Nếu làm không ngon thì mọi người đừng chê!
Đi vào bếp ngó nghiêng, trong tủ lạnh có gì thì lấy cái đó.
Làm tùy tiện, đồ ăn bình thường trong gia đình nhưng mùi vị khác lắm đó!
Năm xưa mẹ già tôi ăn xong còn khen không ngớt miệng.
Vì thế mới nói, phụ nữ nhất định phải biết vào bếp, cho dù bạn không xuống bếp nhưng bạn nhất định phải giống như Sam Thái*, lúc quan trọng có thể đánh đàn được.
Tiểu dân bình thường như chúng ta thỉnh thoảng ăn một bữa đại tiệc thì hiệu quả đương nhiên sẽ rất tuyệt vời.
Ăn một món có tên Phong quyển tàn vân*, một giọt cũng không thừa, tôi âm thầm vui sướиɠ trong lòng.
Người ta nói, đàn ông là trụ cột gia đình, phải trụ cột cái dạ dày của anh ấy.
Nhìn tôi đây, ngay cả cha anh ấy, anh trai anh ấy tôi cũng cột.
Tam bảo hiểm!
Cả nhà vô cùng thoải mái.
Sau khi về nhà, mẹ già tôi chồm lên hỏi: "Sao rồi sao rồi?". Mẹ nhiệt tình chớp chớp đôi mắt.
Tôi xoa xoa mặt mẹ tôi và nói: "Tất cả nhà đều bị con xơi hết".
Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Tiếng cười dâʍ đãиɠ của tôi vang tận cuối trời.
Mùa xuân của tôi lại đến rồi, lần này không phải là mùa xuân bình thường.
Có một bạn trai có tiền, cảm giác thật là thích.
Đi đứng có BMW, mua đồ có thẻ thanh toán, gây chuyện có người trả tiền, đi ăn có người móc hầu bao.
Tôi càng lúc càng không hiểu Tiểu Vy, tại sao lại lỡ tâm từ bỏ cái bảo tàng to thế này chứ?
Nghĩ chán chê, tôi đoán người phụ nữ kia quỡn rồi, ăn no nên quỡn.
Khà khà khà, tự nhiên tôi lại nhặt được bảo vật này.
Tiểu Phiên rỗi rãi là lại tới tìm tôi đi leo núi, đi mua sắm, ngày tháng trôi đi thật tuyệt vời.
========
* Chú thích:
Sam Thái: Nhân vật trong phim Vườn sao băng
Phong quyển tàn vân: ý so sánh ăn hết mọi thứ sạch sành sanh trong chốc lát