Kì thi cuối năm thoáng chốc cũng đã tới, vào mùa thi thì không khí hồi hợp và yên ắng lạ thường bao trùm khuôn viên trường học, ai cũng tìm cho mình một chỗ để biến thành “con mọt sách”
Vương Nguyên tuy rằng đã học qua nhưng cũng gϊếŧ thời gian bằng cách cầm cuốn sách vô vị kia lên liếc vài chữ. Cậu mặc đồng phục học sinh ngồi dưới ghế đá, hai chân chéo vào nhau, những bông tuyết thấp thoáng rơi xuống điểm tô thêm dung mạo tuyệt mỹ của cậu, đẹp không tả xiết.
Vương Tuấn Khải từ xa đi tới đột nhiên dừng lại sau đó mỉm cười đi tới bên cạnh Vương Nguyên ngồi xuống đưa cốc sữa nóng cho cậu
“Em định làm mọt sách mùa đông à?” Vương Tuấn Khải mỉm cười nhìn Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhận lấy ly sữa nóng uống một ngụm sau đó nở một nụ cười đẹp đến mê hồn. Cậu rất ít khi cười, nhưng khi cười lại đẹp đến khiến người ta như nghẹt thở. Giây phút Vương Nguyên nở nụ cười Vương Tuấn Khải mới nghiệm ra được một chân lí.
Thì ra… hạnh phúc chính là như vậy. Nhìn em ấy cười, lòng liền cảm thấy an yên.
Vương Nguyên tự nhiên dựa vào lòng Vương Tuấn Khải, cậu hít một hơi thật sâu sau đó thở ra
“Thật dễ chịu, đã rất lâu rồi không dễ chịu như vậy.”
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên, dịu dàng hôn lên trán cậu. Người con trai này chính là định mệnh của đời anh, đối với người khác cậu băng lãnh là thế nhưng khi ở trước mặt anh, cậu lại không khác gì một đứa trẻ. Điều này làm Vương Tuấn Khải rất vui, như vậy có nghĩa là cậu đã hoàn toàn chấp nhận anh, đặt anh vào thế giới của bản thân mình.
Đối với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên là một tảng băng mà phải thật chậm rãi mới có thể cảm nhận được.
“Sao, tự tin là qua được cuộc thi không?” Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Nguyên
Vương Nguyên mỉm cười ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải, cậu làm ra bộ dạng ta đây là nhất, cao ngạo nói
“Vương Nguyên em nói em đứng thứ hai không ai dám nói là mình đứng thứ nhất.”
Màn “tự luyến” của cậu khiến Vương Tuấn Khải bật cười
“Anh sẽ xem là em đang tự kỷ đó.”
Vương Nguyên mỉm cười, hai người cứ như thế ngồi dưới sân trường nhìn vào những cuốn sách lý thuyết đến nhàm chán tạo nên một khung cảnh hoàn mỹ mà tuyệt vời.
Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải vốn không nói những câu như anh yêu em hay em yêu anh gì đó quá nhiều, một phần là vì cả hai điều là người không thích bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, thứ hai là vì hai người đã ăn ý đến mức chân tình anh, em vốn thấu hiểu. Tâm tình em, anh vốn đã biết.
— Phòng Thi—
Một căn phòng có 20 học sinh mà tận 3 giám thị gác, đây phải chăng là các thầy cô quá “đề cao” năng lực của học sinh rồi?
Phòng thi yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của học sinh, tiếng thở dài nói chung là những âm thanh bình thường bị sao lãng thì bây giờ nó lại trở thành cực kì rõ ràng mà không thể bỏ qua được trong phòng thi.
Vương Nguyên làm xong bài trong thời gian nửa tiếng, cậu vẫn ngồi ở đó nhìn ra ngoài cửa sổ. Thản nhiên đến khiến người khác ngạc nhiên.
Giờ thi kết thúc cũng là lúc những việc Vương Nguyên mong chờ nhất sắp phải thực hành, cậu đi cùng Vương Tuấn Khải, Vương Ngọc Uyển, Lưu Chí Hoành ra khỏi ngôi trường.
Sắp đến rồi, ngày cậu phải cùng với thuộc hạ tới rừng nhiệt đới Amazon, cậu nhất định phải lập một thế lực mình. Lần này sẽ là thời điểm quan trọng.
—End_Chương_26—
VOTE + FOLLOW + CMT