Chương 3: Tiểu mỹ nhân viết chữ nói tra công làm cho bụng mình lớn

Editor: Dĩm

Nghe thấy Lâm Trình Viễn vẫn không thông suốt, Tô Đường lo lắng đến mức suýt khóc, tức giận dậm chân trên mặt đất, hai mắt đỏ hoe, oán trách nhìn chằm chằm Lâm Trình Viễn, tức giận đem áo mình kéo ra, lộ ra cái bụng tròn tròn trơn bóng, cái rốn tròn nhỏ nhô hẳn ra ngoài.

Thấy Lâm Trình Viễn nhìn mình chằm chằm, Tô Đường nhanh chóng duỗi thẳng thắt lưng, cho hắn xem cái bụng phình to của mình, Lâm Trình Viễn nhìn một chút cũng không có đáp lại, liền nhíu mày, nhìn cậu giống như nhìn một đứa ngốc.

Tô Đường lại càng thêm bi thương, mồ hôi trên trán chảy ra, cậu duỗi ngón trỏ bên phải ra, chọc mạnh vào Lâm Trình Viễn, sau đó thu ngón tay lại chỉ vào bụng của mình, biểu thị là Lâm Trình Viễn làm bụng mình bụng to lên.

Lâm Trình Viễn chỉ cảm thấy không thể hiểu được, hoàn toàn không hiểu cậu có ý tứ gì, hai người cứ thế nhìn nhau tôi nhìn anh anh nhìn tôi. Thấy bộ dáng cậu nói không nên lời, nước mắt lại trực trào. Lâm Trình Viễn đau đầu kinh khủng, cho nên hắn chỉ có thể hỏi: “Em có thể viết không?”

Cái đầu nhỏ của Tô Đường vội vàng chạy theo, Lâm Trình Viễn quay lại tìm giấy và bút, kêu cậu viết trên bàn trà trong phòng khách, Tô Đường cầm bút rất vất vả, những chữ cậu viết đều xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như sâu bướm đang bò trên giấy. Lâm Trình Viễn suy tư một lúc, miễn cưỡng có thể đọc được một ít.

[Bảo bảo trong bụng là do anh làm.]

Lâm Trình Viễn tức đễn bật cười, kì cò cả nửa ngày, cưới cùng hắn lại đang dây dưa với kẻ điên "Em chạy ra từ bệnh viện tâm thần nào, bảo bảo cái gì, chỉ có phụ nữ mới có thể sinh con được, biết không? Em là con trai, vậy nói cho tôi biết tôi đã làm em bụng to thế nào, hả?"

Tô Đường nghe thấy Lâm Trình Viễn nói mình bị bệnh tâm thần, ủy khuất đến nỗi lại khóc, cậu ghé trên bàn trà khóc nức nở, vừa khóc vừa viết trên giấy: [Chính là có bảo bảo mà, em không nói dối anh, sờ bụng em đi, anh không cần em nữa sao?]

Lâm Trình Viễn thấy cậu khóc đến thở khó khăn, nhất thời cảm xúc trong lòng không rõ là cái tư vị gì, vô cùng chua xót, tê liệt và đau đớn, vết thương trên đầu như đang nứt ra đau đớn, như thể bị ai đó chém cầm rìu chém vậy, đau đến sống không bằng chết.

Lâm Trình Viễn thực sự không chịu nổi cơn đau này, che trán ngồi ở sô pha bên cạnh thở hổn hển, tiếng nấc nghẹn của Tô Đường như đổ thêm dầu vào lửa, khiến hắn đột nhiên không kìm được nóng nảy mà gầm lên, quát cậu "Nín!"

Tô Đường bị tiếng quát của hắn làm cho sợ tới mức toàn thân run lên, tiếng khóc nghẹn ở trong cổ họng, mở to hai mắt kinh hãi nhìn Lâm Trình Viễn, thực sự bị hắn dọa sợ. Trên mặt còn chảy nước mắt, nhưng lại cắn chặt môi, không dám bật ra một tiếng nào.

Cậu thấy Lâm Trình Viễn che lại đầu vô cùng đau đớn, liền cẩn thận duỗi tay sờ trán hắn, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của hắn, vừa ấn vừa thổi nhẹ, dỗ dành giống như đứa trẻ bị thương vậy, thổi một cái liền không đau nữa.

Lâm Trình Viễn cảm thấy tốt hơn một chút sau khi bị cậu lừa bằng cách này, khi nhìn thấy cậu nhóc quỳ bên cạnh mình, dáng vẻ sợ hãi, hai mắt đỏ hoe, chóp mũi ửng hồng, thật sự không biết con thỏ này từ đau chạy đến, thích khóc thế này đây.

Trong lòng có chút áy náy, nhưng mặt lạnh lùng rút ví từ trong túi áo khoác ra, trên người không có bao nhiêu tiền mặt, chỉ có 2.000 tệ.

Tô Đường ngây người nhìn hắn, sau đó quay đầu nhìn xấp tiền trên bàn trà, ngẩn người.

Lâm Trình Viễn nhíu mày, mệt mỏi sau cơn đau đầu kịch liệt ập đến, hắn thật sự không còn sức lực để đối phó với đứa nhỏ câm này, chỉ thấp giọng nói: “Cầm tiền rồi nhanh nhanh cút về nhà của cậu đi.”

Tô Đường tuyệt vọng, liều mạng lắc lắc đầu, ánh mắt cầu xin, thê lương nhìn hắn, Lâm Trình Viễn thờ ơ, trong lòng cứng rắn, đẩy tiền trên bàn trà vào tay cậu.

Bàn tay Tô Đường run lên, nhưng Lâm Trình Viễn vẫn ấn mạnh tay đến mức cậu không thể ném xấp tiền kia ra, cậu chỉ có thể run rẩy đôi môi, ngón tay cứng đờ cầm tiền, cổ họng nghẹn lại không phát ra được âm thanh.

Lâm Trình Viễn đứng dậy khỏi ghế sô pha, tự dưng hắn đưa một khoản tiền cho một đứa trẻ bị câm không biết đến từ đâu, đã xem như tận tình tận nghĩa.

Quay lưng về phía Tô Đường, không đành lòng nhìn cậu khóc lóc, hắn lạnh lùng dùng sức nói: "Em cứ quấy rầy tôi làm gì? Thấy tôi giống người tốt, sẽ thu lưu em sao?"

Nhưng Tô Đường không khóc cũng không rời đi. Cậu lặng lẽ cởϊ qυầи áo của mình ra từng cái một, cũng không mặc nhiều, chỉ mặc một chiếc áo mỏng và quần jean. Bởi vì bụng càng ngày càng lớn, cúc quần jean cũng đã không cài được. Cậu chỉ có thể dùng dây thừng buộc vào eo, hiện tại cùng nhau cởi ra, đến cả qυầи ɭóŧ cũng rơi xuống đất.

Khi Lâm Trình Viễn quay đầu lại, những gì hắn nhìn thấy là một tiểu mỹ nhân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, môi bị răng cắn đến hồng hồng, hai mắt rưng rưng nhìn hắn.

P/s: Có ai chờ ngày tra công bị vả mặt không 😆