Chương 2.1: Thằng em trai vô tích sự

Editor: Dĩm

Vệ sĩ bị khí thế bức người của Lâm Trình Viễn áp đảo, sắc mặt lộ ra do dự, họ chỉ là những vệ sĩ tạm thời được mời, thậm chí họ còn không biết chủ nhân ngôi nhà trông như thế nào, chỉ biết rằng chủ nhân yêu cầu họ duy trì trật tự của bữa tiệc.

Lâm Trình Viễn thấy vệ sĩ dám vươn tay ngăn cản, sắc mặt ngưng trọng, trong lòng tràn đầy tức giận, nắm chặt tay phải thành quả đấm đấm vào bụng người kia, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, hắn lại giơ chân đá thẳng một vệ sĩ văng vào bụi cỏ.

Người vệ sĩ còn lại đối với lâm Trình Viễn giơ tay đầu hàng "Mời ngài."

Lâm Trình Viễn không còn bị cản trở mà lái xe đi thẳng vào. Sau khi đẩy cửa biệt thự, hắn mới biết bên trong không khác gì nơi trụy lạc, tầm 20,30 con người cả nam lẫn nữ đang nửa thân trần hoặc toàn thân trần trụi ôm ấp nhau làm trò da^ʍ mỹ, âm nhạc được phát trên dàn âm thanh chỉ để che đậy tiếng thở dốc dâʍ ɭσạи của họ.

Bọn họ đều trong trạng thái say mê điên cuồng, tất cả đều đắm chìm trong thế giới của chính mình, Lâm Trình Viễn ghê tởm, khó kiềm chế được ý nghĩ muốn gϊếŧ người. Thảm trong phòng khách chật cứng người, không tìm được chỗ để đi. Trên cầu thang còn có hai nam một nữ đứng cản đường, dính chặt vào nhau như xâu hồ lô, Lâm Trình Viễn vô cảm nói: “Tránh ra!”

Thiếu niên bị ép ở giữa với mái tóc nhuộm màu vàng bị người đàn ông phía sau dâʍ ɭσạи đâm mà kêu ê ê a a, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Lâm Trình Viễn, “Cùng nhau chơi đi!”

Lâm Trình Viễn hít sâu một hơi, xoay người trực tiếp cầm lấy một cái ghế gỗ phía sau, nâng lên cao, hướng của cầu thang ném mạnh vào, cái người tóc màu vàng bị cắm vào hậu huyệt cùng với người đàn ông của hắn ta bị cái ghế ném về phía mình thì thét chói tai, ngã lộn nhào để tránh thoát.

Vật cản đường được loại bỏ, đi vào suôn sẻ hơn rất nhiều, Lâm Trình Viễn bước tới cửa phòng của mình, cửa phòng không có khóa nên dễ dàng mở ra, quần áo vương vãi trên mặt đất, không có gì ngạc nhiên, một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường, mà người đàn ông trên giường chính là em trai cùng cha khác mẹ của hắn - Lâm Tiêu Bách.

Người phụ nữ trên giường nhìn thấy có người lạ đi vào, cô ta hét lên và nhanh chóng trùm áo sơ mi quanh người, Lâm Trình Viễn nhìn ra ngay đó là quần áo của chính mình.

Lâm Tiêu Bách bình tĩnh đẩy nữ nhân ra khỏi người mình, ợ một hơi rượu, sau đó từ trên giường ngồi dậy, say đến mức không nói được lời nào, lớn tiếng chào hỏi: "Anh trai, anh xuất viện rồi à, sao không gọi chúng tôi đến đón. Thật là, có biết bố mẹ tôi lo lắng cho anh thế nào không. Anh xem, tôi còn cho người tới giữ nhà cho anh, bằng không nhà anh đã bị người ta trộm sạch rồi. Mà tôi bắt được tên trộm đó rồi, nhưng hắn lại trốn thoát được. Mà này, tôi còn gọi vài người bạn đến tăng náo nhiệt, xung hỉ cho anh chút may mắn. Anh xem anh ngày thường cứ luôn một mình, bạn bè cũng không kết giao."

Lâm Trình Viễn mặc kệ thằng em trai của mình, coi hắn ta như không khí, cmn, hắn không biết ai là người khiến hắn bị tai nạn ô tô phải nhập viện.

Hắn trực tiếp bước đến tủ mở cửa, quần áo bên trong bị lật tung lộn xộn, còn có rất nhiều quần áo thể thao nam lớn nhỏ đủ kiểu từ xuân, hạ, thu, đông, thoạt nhìn đã biết không phải của hắn, có lẽ là do cặn bã Lâm Tiêu Bách mang đến.

Nghĩ đến dấu vết của người khác trên quần áo của mình, Lâm Trình Viễn cau mày kinh tởm, hận không thể ngay lập tức ném tên em trai cặn bã này ra ngoài, từ dưới tủ lộ ra một ngăn cần mật khẩu mới mở được, rõ ràng là có người đã động vào, chỉ là không có mở được.

Lâm Trình Viễn nghiêng người chặn ánh nhìn của đám người phía sau đang vươn cổ, nhanh chóng nhập mật mã, từ trong két lấy ra một thứ rồi mới đứng dậy.

Lâm Tiêu Bách bị anh trai coi thường, không khỏi mất mặt, vẻ mặt trở nên xấu hổ, “Anh trai, chúng ta đều là người một nhà, nhìn anh kìa, sao giống như đề phòng trộm vậy”

Lâm Trình Viễn quay đầu lại chế nhạo “Tôi và cậu không phải người nhà, mẹ tôi cũng không phải gái hộp đêm hạng sang."

Lâm Tiêu Bách bị chọc đúng chỗ đau, tức giận đến nói không thành lời "Anh!"

“Anh cái gì mà anh, mang theo người của cậu, cút ngay khỏi đây.” Lâm Trình Viễn chế nhạo, không muốn đôi co, lấy ra khẩu súng lục sau lưng, chĩa thẳng mặt hai người trên giường.

Họng súng thẳng tắp nhắm vào hai người bọn họ, Lâm Trình Viễn chậm rãi nói: “Tôi đếm đến ba, nếu không đi, khẩu súng của tôi sẽ không thương tiếc.”

“Ba—” Lâm Trình Viễn nhỏ giọng nói.