Không biết qua bao lâu, điện thoại truyền đến vài tiếng rung đem suy nghĩ của Bùi Lạc kéo lại.
[ Lạc Lạc, có thể tới một chút được không? 】
[Cậu lẽ nào nhẫn tâm để mình bơ vơ lạc lõng nơi này một thân một mình hay sao? 】
[Mình đảm bảo trước tám giờ tối sẽ đưa cậu về nhà an toàn, được chứ! 】
Trên đây là đều là tin tức cầu cứu từ Đào Ngọc, bạn cùng bàn của cô.
Cô nhớ rằng hôm nay là tiệc sinh nhật của Hạ Nguyên, Đào Ngọc thích Hạ Nguyên nên đã cố gắng để tìm cách vào cửa.
Hạ Nguyên là bạn học cấp 2 của Bùi Lạc, quan hệ của họ khá tốt, vốn dĩ cô cho rằng mình có thể an toàn mà lui, nhưng không biết vì sao, mọi chuyện bắt đầu trở nên khó khăn.
Hạ Nguyên nói với cô rằng người anh mời là cô chứ không phải Đào Ngọc, trừ khi cô có mặt, nếu không thì Đào Ngọc cũng không thể tham gia.
Thực rõ là khinh người mà, nhưng khổ nỗi Đào Ngọc chính là một người không đến Hoàng Hà không bỏ ý định, bất kể có chuyện gì thì cô ấy cũng phải lôi kéo cô theo bằng được.
Vị trí buổi tiệc tối nay ở khu nhà giàu có, cách nhà Bùi Lạc có chút xa, chẳng những phải chuyển xe mấy lần, hơn nữa còn mất chừng nửa tiếng, cũng đủ để khiến Bùi Lạc cảm thấy không thoải mái.
Bùi Lạc ngồi nhấm nháp thời gian, trong đầu tràn ngập bất mãn về việc Bùi Hoài trở về.
Như là một cách để tránh xa phiền não, lần này Bùi Lạc không chút do dự, trực tiếp đồng ý.
[Mình trang điểm trước. 】
Sau khi gửi tin nhắn này cho Đào Ngọc, cô bắt đầu lục tung tủ quần áo để tìm một bộ phù hợp để đi ra ngoài tối nay.
Vì vừa rồi cô có khóc nên vành mắt có chút phiếm hồng, cô tùy tiện dùng một ít che khuyết điểm che khuất đôi mắt sưng lên của chính mình.
Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào má lúm đồng tiền hình quả lê ở khóe miệng.
Đây từng là vết thương do Bùi Hoài làm bị thương hồi bé, bây giờ lại thành má lúm đồng tiền khiến ai cũng phải ghen tị, thật sự là đủ khôi hài.
Giống như để chọc giận anh trai, Bùi Lạc tùy ý thoa một lớp son bóng nhẹ, hoàn tất tẩy trang.
Khi mặc quần áo vào, cô chợt nhận ra rằng chiếc áσ ɭóŧ của mình có vẻ hơi chật, điều này thực khiến cô hoảng sợ.
"Không ổn rồi, sữa hơi trướng."
Gần đây ngực Bùi Lạc bị căng sữa rất nhiều, sờ vào liền thấy căng tức, cô căn bản không dám mặc những chiếc áσ ɭóŧ bó sát như vậy.
Bùi Lạc chỉ đành dán miếng dán ngực cẩn thận, đảm bảo rằng chính mình sẽ không bị lộ hàng, sau đó thì tùy ý mặc váy vào.
Thành phố A nóng nực, váy con gái mặc đa số đều mát mẻ, Bùi Lạc tranh thủ lúc bố mẹ vắng nhà mua mấy chiếc váy ngắn đến đùi, nhưng cũng chỉ mặc khi đi chơi với bạn bè.
Cô trực tiếp đi ra ngoài, coi Bùi Hoài vẫn còn ở trong phòng khách như một người vô hình.
Xuyên qua chiếc kính gọng bạc, Bùi Hoài nhìn thấy trang phục của Bùi Lạc, ánh mắt anh quét qua toàn thân cô, dừng lại ở khe hở lờ mờ trên ngực cô.
“Khụ khụ.” Bùi Hoài giả bộ ho khan một tiếng, nhìn đi chỗ khác “Em muốn đi ra ngoài sao?”
Câu hỏi của anh được nhiên không được trả lời.
Cô gái nhỏ đi lướt qua anh, mái tóc dài trong chiếc khăn choàng của cô tung bay trong không khí do chuyển động nhanh tạo nên một cơn gió.
Bùi Hoài có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể Bùi Lạc.
"Đừng quan tâm đến em."
Cô em gái kiêu ngạo để lại một câu lạnh lùng như vậy rồi biến mất ở cửa.
Bùi Lạc một mạch chạy đến cổng khu dân cư.
Vào một ngày nóng nực như vậy, trên người cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Ngoài mệt mỏi, cô còn cảm thấy hơi đau ở ngực.
Trước khi rời đi, cô đã không điều chỉnh đúng vị trí của miếng dán ngực nên bây giờ luôn cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng bởi vì ở bên ngoài nên cô chỉ có thể điều chỉnh vị trí một chút bằng tay.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Đào Ngọc.
Hai người cách xa nhau vì vậy cần tìm một nơi để gặp gỡ.
Bùi Lạc vừa gửi tin nhắn vừa thơ thẩn đi về phía lối vào tàu điện ngầm.
Cô không chú ý, phía sau cũng có một người theo cô đi tới lối vào tàu điện ngầm.