Chương 2: Coi như không có anh trai

Bùi Hoài từ nhỏ nhìn em gái lớn lên, tự nhiên biết rõ tính tình của cô.

Sau khi xoay Bùi Lạc vừa xoay người định rời đi, anh liền sải bước đi tới, nắm lấy vạt áo của cô "Sáng nay tám giờ anh mới trở về."

Ý muốn nói anh đã đợi Bùi Lạc gần bốn tiếng.

Nghe thấy hai chữ "trở về", Bùi Lạc đối với anh càng thêm tức giận "Anh còn biết đường trở về, em còn tưởng rằng có em chết ở bên ngoài rồi cơ đấy!"

Bùi Lạc bất lực gầm lên, trực tiếp khóc trước mặt Bùi Hoài giống như khi còn nhỏ.

Khi còn nhỏ, cô là người bám dính lấy Bùi Hoài nhất, không ngờ anh không nói gì mà rời đi hai năm, hai người còn bị lệch múi giờ, lúc mới rời đi anh vẫn quan tâm hỏi han đến em gái này nhưng về sau này, hai người thỉnh thoảng mới nói chuyện, tin nhắn hay cuộc gọi từ anh cũng thưa thớt dần.

Bùi Hoài từ nhỏ đã tự lập, sau khi rời đi không lấy tiền của gia đình, cắt đứt mọi ràng buộc với người trong nhà.

Ngoại trừ việc mỗi dịp tết đều chuyển phát nhanh quà về cho gia đình, anh tựa hồ chẳng khác gì đã biến mất.

Lúc đầu, Bùi Lạc trốn trong phòng anh khóc lê hoa đái vũ, nhưng sau đó cô dần trở nên chai lì, mỗi khi có ai hỏi cô có nhớ anh trai không, cô sẽ nói rằng bố mẹ cô chỉ có một người con.

Nếu không phải hôm nay gặp được Bùi Hoài, cô gần như đã tin vào lời nói dối rằng cô là đứa con duy nhất trong gia đình.

Người anh luôn nói sẽ ở bên cạnh nhìn cô trưởng thành đã không hề xuất hiện trong suốt ba năm cao trung của cô.

“Lỗi tại anh.” Bùi Hoài dùng tay còn lại xoa xoa mái tóc bù xù của cô, ngữ khí cũng bắt đầu hòa hoãn đi rất nhiều “Bố mẹ sáng sớm đã về quê, buổi trưa em muốn ăn gì?”

“Anh không cần lo.” Bùi Lạc hoàn toàn không để ý tới câu sau, một phát hất văng cái tay đang xoa trên đầu cô, ngữ khí trở nên lạnh lùng.

“Bùi Lạc.” Bùi Hoài có chút không hài lòng đối với thái độ phớt lờ của cô có chút không vui, hơi hơi nhíu mày.

Nhưng anh vẫn búng nhẹ lên trán cô, không để ý đến thái độ lạnh nhạt của cô, nhẹ giọng dỗ dành “Anh thích mua gì cho em nhé?”

"Anh hai năm trước liền không còn nữa, em cũng không có ca ca."

Bùi Lạc tiếp tục hất tay anh ra, giương mắt nhìn anh.

Lúc này ngay cả vẻ mặt tức giận của cô cũng biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt lãnh đạm.

Đột nhiên, Bùi Hoài nhận ra rằng em gái mình đã thực sự trưởng thành, rõ ràng trong lòng ủy khuất nhưng lại không còn hành động như một đứa trẻ mà làm nũng với anh nữa.

Bùi Lạc cố kìm nước mắt, cắn chặt môi dưới, lướt qua anh đi về phòng.

Cô mới không cần một người anh trai nói không giữ lời.

—-------------

Điều hòa không khí lại một lần nữa được bật trở lại.

Cầm điều khiển từ xa trong tay, Bùi Lạc như cố ý điều chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất 16°, đắp chăn mỏng lên người, thân thể mỏng manh ở trong chăn không ngừng run rẩy.

Nằm trên chiếc giường đơn của mình, Bùi Lạc buồn chán hết mức chịu đựng, cô lăn sang phía bên kia, cầm lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh giường.

Có một số tin nhắn từ mạng xã hội, cô nghi hoặc kiểm tra lại tất cả chúng.

KHÔNG.

Không có tin tức từ Bùi Hoài.

Vậy mà anh còn không biết xấu hổ dám nói mình tám giờ đã trở về nhà.

Nghĩ đến khuôn mặt thiếu đáng của anh, Bùi Lạc tức giận đập gối để trút giận.

Nghĩ đến việc phải ở cùng anh sớm sớm chiều chiều khiến lòng của Bùi Lạc có chút khô héo.

Cô vùi mặt vào gối như khi còn nhỏ, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại.

Khi con người ta bị tổn thương nhất nhất, sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn cuối cùng cũng không kiên trì thêm được mà đứt ra một tiếng “bụp”.

Nước mắt lăn dài, thấm hết vào gối.