Chương 12: Thứ cảm xúc kỳ quái

Để Bùi Lạc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mãi cũng không phải là biện pháp, Bùi Hoài ôm cô chặt hơn một chút rồi đi ra ngoài phòng.

Đối với căn nhà đã sống từ khi còn nhỏ, anh vô cùng quen thuộc.

Ngay cả đi từ phòng tắm lên phòng cô cần bao nhiêu bước anh đều khắc sâu vào trong lòng anh.

Chưa để lớp sương mù trên kính kịp bay đi, anh đã chính xác bế Bùi Lạc đến phòng cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Không khí ngoài phòng tắm lạnh hơn, sương mù bám trên kính đã giảm đi hơn phân nửa.

Đôi mắt đen như thú săn mồi xuất hiện trước mặt Bùi Lạc khiến cô cảm thấy trong lòng "lộp bộp" một cái.

"Anh mau ra ngoài!"

Cô gắt gao nắm chặt mảnh khăn duy nhất trên người, nhìn khuôn mặt thiếu đánh của Bùi Hoài, phồng má tức giận đá anh một cái.

Cú đá này chính xác không chút nhầm lẫn, có thể nói là một đòn chí mạng khiến nam nhân đoạn tử tuyệt tôn.

Bùi Lạc không biết mình đã đá vào vị trí chí mạng, chỉ cảm thấy như mình đã đá phải một vật cứng cộm lên khiến chân cô bị đau.

Cô còn muốn tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại bị đối phương tóm lấy chân.

“Nháo đủ chưa hả?”

Bùi Hoài hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói những lời này.

Phía dưới đó vô cùng đau đớn.

Nó đã cứng đến mức khiến anh khó chịu, hơn nữa lại trúng một đòn của Bùi Lạc khiến anh không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Anh nắm chặt chân cô, ánh mắt mờ mịt.

Anh có thể cảm thấy trong lòng mình có một cỗ xúc động dâng trào, muốn đặt Bùi Lạc dưới thân mình, tùy ý “dạy dỗ” cô em gái này rốt cuộc như thế nào mới là ngoan ngoãn.

Nhưng người trước mặt chính là em gái ruột của anh, đạo đức luân lý trong lòng anh luôn là vào điểm mấu chốt cuối cùng của anh.

Im lặng hồi lâu, Bùi Hoài cuối cùng cũng bỏ mắt cá chân cô xuống.

"Em có đói không? Tối nay muốn ăn gì."

Anh quay đi không nhìn Bùi Lạc, đột ngột chuyển chủ đề nhằm che đậy những suy nghĩ bất an bẩn thỉu trong lòng.

Không chỉ Bùi Hoài thấy lạ, chính Bùi Lạc cũng cảm thấy có chút kỳ quái khi hai người thân mật.

Vừa rồi Bùi Hoài nắm lấy mắt cá chân của cô, lòng bàn tay anh nóng bừng, ánh mắt đυ.c ngàu như muốn nuốt chửng cô vào bụng.

"Sao cũng được." Cô khịt mũi, ngượng ngùng rời mắt khỏi lưng anh "Em muốn ăn cay, càng cay càng tốt."

Cô nghiện đồ ăn cay nhưng Bùi Hoài lại không ăn được đồ cay.

Lời đề nghị như vậy đã nhận được lời lạnh lùng từ chối từ phía bên kia.

"Mơ đi."

Để lại Bùi Lạc một mình trong phòng hờn dỗi, Bùi Hoài đóng sầm cửa lại, đứng trước cửa phòng em gái, thở ra một hơi dài.

Anh cúi đầu liếc nhìn vào khối phồng lên ở háng mình.

Cuối cùng, ánh mắt anh rơi vào ngón tay của mình, trên đốt ngón tay trỏ có một vết đỏ kỳ lạ.

Ma xui quỷ khiến, anh đưa ngón tay lên chóp mũi mình ngửi ngửi.

Một chút tanh.

Không hiểu sao, anh lè đầu lưỡi ra liếʍ một chút màu đỏ tươi trên đầu ngón tay.

Bộ dáng đó gần giống như bộ dáng của một người nghiện ma túy.