Chương 11: Không thể phản kháng

Núʍ ѵú hồng hào mềm mại giống như những quả anh đào nhỏ mọng nước, lơ lửng giữa không trung.

Điểm duy nhất không được hoàn mỹ trên bầu ngực trắng tròn căng đầy của thiếu nữ chính là có vài vết thắt kỳ lạ, vết thắt rất sâu, trông như đã bị thứ gì đó tàn phá nặng nề.

Sự chú ý của Bùi Hoài bị chuyển hướng, cổ họng anh nghẹn lại khi nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được nuốt nước miếng ngay trước mặt Bùi Lạc.

“Vết thương em nói ở đây sao…”

Bùi Hoài vẫn cảm thấy em gái đã bị bắt nạt, anh không thể bỏ chữ “thương” trong mỗi câu nói của mình.

Tựa như Bùi Lạc sẽ không thể ra ngoài an toàn nếu không bị thương ở trong căn phòng đó.

Bùi Lạc nhìn theo ánh mắt của anh, cuối cùng đáp xuống chính ngực của mình, cô nhanh chóng quay người đi, che thân thể đã bị nhìn thấy không sót nơi nào của mình, im lặng giải thích.

“Áσ ɭóŧ không vừa lắm…”

Sự thật cuối cùng cũng được sáng tỏ, Bùi Hoài cuối cùng cũng biết hai chữ xấu hổ là như thế nào.

Dáng người anh cao, cánh tay cãng rất dài dài nên dễ dàng túm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh, che đi thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của em gái.

Chàng trai chấp nhận sự thật trông ê chề, vẻ mặt của anh cuối cùng cũng dịu đi rất nhiều, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Bùi Lạc.

"Là lỗi của anh, anh đã không quan tâm đến cảm xúc của em."

Anh không không nhắc lại sự tình xấu hổ này thêm nữa, thành thật bế Bùi Lạc từ bồn rửa mặt xuống.

Bàn tay anh vô tình chạm vào vòng eo thon thả của cô, xấu hổ đi xuống một chút lại chạm vào cặp mông tròn trịa của cô.

Thân thể cô nơi nào cũng là quý báu, bàn tay anh chìm vào trong da thịt, sự mềm mại khắp nơi của cô gái nói cho anh biết rằng cô đã phát dục rất tốt, toàn thân mềm mại câu người, giống như một cái bẫy ngọt ngào đầy cám dỗ.

Ai rơi vào đó sẽ chết.

Hô hấp của Bùi Hoài nặng nề hơn một chút, bàn tay ôm mông cô cũng mạnh hơn một chút.

Bì Lạc trong vòng tay anh chỉ cảm thấy mình bị ép có chút đau, ở trong trong l*иg ngực rêи ɾỉ một tiếng.

"Nếu anh không biết cách ôm thì liền đặt em xuống đi."

Khi Bùi Lạc tức giận, cô thường phồng má, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người khác.

Cô càng mím môi, phồng má thì lúm đồng tiền bên dưới càng lộ rõ.

Bộ dạng cáu kỉnh bây giờ cũng không khác nhiều khi còn nhỏ.

Bùi Hoài ôm lấy cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn dưới kính, khiến người ta khó có thể nhìn rõ biểu tình hiện tại của anh.

Vòi sen trong phòng tắm vẫn chưa tắt, hơi nóng làm mờ không gian chật hẹp, bao gồm cả kính của anh.

Mọi cảm xúc của anh đều bị che giấu sau lớp kính, chỉ là cái cau mày của anh nói cho Bùi Lạc biết tâm tình anh không tốt.

Thấy vậy, Bùi Lạc cảm thấy như chính mình đang có lỗi.

Cô tức giận, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Bùi Hoài.

Kỳ kinh tới không có nghĩa là cô sẽ hoàn toàn bại trận, dù sao cô cũng đã bị nhìn thấy tất cả, có một loại dũng khí không sợ chết len lỏi trong cô.

Đáng tiếc Bùi Hoài sẽ không để cô làm loạn như vậy.

Bàn tay đang giữ mông cô dùng một chút lực, ôm chặt cô vào người anh.

"Bùi Lạc, em có dám thử động lần nữa không?"

Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng, không hề nghi ngờ, anh đã dập tắt hơn một nửa ngạo khí của Bùi Lạc.

Giống như sự đàn áp đã khắc sâu vào xương máu của cô, mọi rắc rối vô lý của cô đều bị nghiền nát trước mặt Bùi Hoài.

Lúc nhỏ cô hay bị Bùi Hoài đánh vào mông, nghĩ tới cảnh tượng đáng xấu hổ đó, cô vốn định làm ầm ĩ lên một tiếng lại co rúm lại trong vòng tay anh.

"Kẻ xấu."

Bùi Lạc thì thầm, cố tình nói nhỏ để anh không nghe được rằng cô đang nói xấu anh.