Chương 14: Trừng phạt play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

14. Trừng phạt play (bị con riêng đánh huyệt, thô bạo thao đến toàn thân run rẩy, nữ huyệt mất khống chế)

Nhìn đến tình cảnh trước mắt, Cố Vũ Bác cùng Tiêu Hàm đều sửng sốt.

Cố Hữu thấy bọn họ, dùng sức đẩy ra nam nhân đè trên người, tức muốn hộc máu nói cái gì. Nam nhân hướng bọn họ hai người nhìn lại đây, hắn mày rậm môi dày thoạt nhìn thực hung, biểu tình nghiền ngẫm nhìn bọn họ.

Cố Vũ Bác cùng Tiêu Hàm cảm thấy nam nhân kia quái quái, chuẩn bị đi hướng tiến đến dò hỏi một chút, ai biết Cố Hữu thoạt nhìn càng sốt ruột, không ngừng đẩy nam nhân làm hắn rời đi.

Nam nhân kia cười như không cười nhìn Cố Hữu, không chờ Cố Vũ Bác cùng Tiêu Hàm đi đến trước mặt, liền ở trên mặt Cố Hữu nhéo một phen, thỏa hiệp rời đi.

Chờ Tiêu Hàm đi đến bên cạnh xe, Cố Hữu còn kinh hồn chưa định. Đã xảy ra chuyện kỳ quái như vậy, Tiêu Hàm vẫn là nhịn không được hỏi: “Vừa rồi là thế nào, người kia là ai?”

“Không ai, hỏi đường!”

Cố Hữu giải thích thực tái nhợt, mặc cho ai xem, kia cũng không có khả năng là hỏi đường a.

“Nhưng” Tiêu Hàm nghi hoặc nói, “Người kia còn sờ mặt……”

Cố Hữu sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đều toát ra tới, hắn đột nhiên tiến lên bắt lấy tay Tiêu Hàm, vội vàng nói: “Đừng hỏi đừng hỏi, Tiêu Hàm, về sau tôi sẽ đối tốt với em, chúng ta về sau hảo hảo, em đừng cùng tôi ly hôn được không?!”

Cố Hữu đột nhiên dọa Tiêu Hàm nhảy dựng, không đợi y phản ứng lại, Cố Hữu lại liên tục như pháo vẫn luôn ồn ào đừng cùng ta ly hôn, làm Tiêu Hàm như lọt vào sương mù không rõ ràng lắm chuyện gì, theo bản năng ngơ ngác đáp: “Hảo……”

Chờ y phản ứng mình đáp ứng rồi cái gì, đại kinh thất sắc quay đầu nhìn Cố Vũ Bác, quả nhiên, mặt hắn đều đen.

Thiên a, y đáp ứng cái gì!

Thế nào nói chuyện không hỏi đầu óc a!

Tiêu Hàm ảo não cắn môi nhìn chằm chằm Cố Vũ Bác, hy vọng hắn có thể nhìn ánh mắt mình, nhưng Cố Vũ Bác đem đầu xoay đến một bên, không chịu lại liếc y một cái.

Xe lẳng lặng chạy trên đường, trong xe một mảnh yên tĩnh.

Tiêu Hàm vô số lần nhìn về phía Cố Vũ Bác, nhưng hắn trước sau không cho y một chút phản ứng. Tiêu Hàm gấp sắp khóc, rõ ràng vừa mới còn nhu tình mật ý, thế nào trong nháy mắt, sự tình đã bị mình làm hư! Y lấy hết can đảm hoạt động mông tới gần Cố Vũ Bác, tay nhỏ chậm rãi vói qua, nhẹ nhàng đáp trên tay hắn vuốt ve một chút.

Nhưng Cố Vũ Bác lập tức rút tay ra.

Xong rồi!

Tiêu Hàm nghĩ, hắn là thực sinh khí, đây là hắn lần đầu tiên sinh khí, nên làm thế nào đây.

Cứ như vậy một đường không nói chuyện chạy tới nơi.

Bọn họ lần này tới là một hội sở(câu lạc bộ~) suối nước nóng, trước khi vào ở Cố Hữu muốn hai phòng, Tiêu Hàm muốn cự tuyệt, nhưng lại không biết tìm lý do gì không cùng Cố Hữu ở một chỗ. Y nhìn thoáng qua Cố Vũ Bác, phát hiện hắn vẫn luôn không rên một tiếng cúi đầu.

Phải làm thế nào mới tốt a!

Chờ tới phòng Tiêu Hàm còn đang suy nghĩ chuyện Cố Vũ Bác, Cố Hữu nói muốn dẫn y đi ngâm suối nước nóng cũng bị y lấy thân thể không thoải mái cự tuyệt, làm Cố Hữu tự mình đi.

Y ở trong phòng lăn qua lộn lại suy nghĩ thật lâu, vẫn là quyết định đi tìm Cố Vũ Bác một chuyến.

Tiêu Hàm lấy ra qυầи ɭóŧ trân châu Cố Vũ Bác mua cho mình, hắn nói sẽ làm người sướиɠ trời cao. Y biết Cố Vũ Bác thích này đó, vì hống hắn vui vẻ, y đỏ mặt thay. Qυầи ɭóŧ trân châu này là trân châu, mới vừa mặc vào hạt châu lạnh lạnh liền kí©h thí©ɧ hoa huyệt run lên, âm thần bị tách ra, âm đế buổi sáng bị thao sưng đỏ lộ ra, bị trân châu kẹp lấy.

“Ân…… Thật ngứa……”

Âm đế còn tàn lưu cảm giác ngứa ngáy, bị trân châu mượt mà kẹp làm y lập tức hồi tưởng kɧoáı ©ảʍ bị thao vui sướиɠ tràn trề. Y mặc vào áo tắm dài trong phòng chuẩn bị, chuẩn bị đi tìm Cố Vũ Bác.

Chỉ là mới vừa đi, trân châu liền thật sâu rơi vào huyệt, cứng rắn hạt châu bắt đầu cọ xát huyệt khẩu. Tiểu hoa hạch bị trân châu kẹp, vừa đi bị cọ, hai viên trân châu hận không thể kẹp âm đế ở bên trong cọ xuyên. Tiểu đậu vốn sưng đỏ càng đau không thôi, chỉ là trong đau có chứa khoái ý nói không rõ. Hoa huyệt hưng phấn phun dâʍ ŧᏂủy̠ làm trân châu ướt nhẹp, hạt châu trơn lợi hại hơn. Khi đi lại, hung hăng xẹt qua huyệt thịt cùng hoa hạch, Tiêu Hàm sướиɠ đến hai chân đều nhũn ra.

Cố Vũ Bác liền ở đối diện, vài bước ngắn ngủi, Tiêu Hàm đi đi dừng dừng, thế nhưng cũng tốn vài phút mới tới.

Y gõ gõ cửa, Cố Vũ Bác nói vào đi.

Y đi vào, Cố Vũ Bác đang ngồi trên giường, nhìn đến là y, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”

Tiêu Hàm nhỏ giọng: “Thực xin lỗi……”

“Không cần cùng tôi nói xin lỗi, ra ngoài đi.”

“Anh nghe em nói…… A a!”

Tiêu Hàm chịu không nổi hắn lạnh nhạt như vậy, sốt ruột đi tới Cố Vũ Bác, chỉ là bước chân lớn, trân châu lập tức vào càng sâu. Tiêu Hàm chỉ cảm trân châu muốn kẹp âm đế cọ thấu nó. Huyệt thịt kiều nộn bị đồ vật cứng như vậy cọ qua thật mạnh, vách trong nóng rát đau lên.

Y lảo đảo quỳ rạp xuống đất.

Cố Vũ Bác chạy nhanh đi qua nâng y, xốc lên áo tắm dài, thấy được qυầи ɭóŧ trân châu hắn đưa. Huyệt khẩu một mảnh lầy lội, hoa môi bị cọ hồng diễm diễm, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đùi chảy xuống. Cảnh tượng da^ʍ mĩ làm Cố Vũ Bác hô hấp lập tức thô nặng.

“Em mặc cái này tới tìm anh?”

“Em…… em biết anh sinh khí……”

Cố Vũ Bác bế y ném lên giường, tách đùi y, để sát vào tiểu huyệt, giọng hắn thập phần bình tĩnh:

“Anh sinh khí, cho em anh muốn trừng phạt ngươi.”

Nghe Cố Vũ Bác nói trừng phạt, cảm giác được ánh mắt cực nóng gắt gao nhìn chằm chằm hoa huyệt, Tiêu Hàm chỉ cảm thấy thân thể bắt đầu vì “Trừng phạt” làm chuẩn bị, tao huyệt mấp máy, lại chảy ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠.

Cố Vũ Bác mở hai đùi y đến lớn nhất, duỗi tay nắm âm đế viên sưng đại hung hăng kéo một chút.

“A a ——”

Tiêu Hàm hét lên một tiếng, tao đế đã tê không có cảm giác. Tao huyệt lại không biết đủ co rút lợi hại hơn, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng chảy càng nhiều.

“Em có phải tao hay không!”

Cố Vũ Bác bỗng nhiên mở ra bàn tay, dùng sức chụp đánh tao huyệt, lần này không lưu tình chút nào. Hai mảnh hoa bị đánh vô lực đong đưa, qυầи ɭóŧ trân châu rơi vào hoa huyệt, vách trong cũng bị đánh chấn động.

“A!”

Tiêu Hàm thật sự không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, không hề chuẩn bị bị người chụp đánh nơi kiều nộn, y lại đau lại sướиɠ hét lên.

Tay Cố Vũ Bác không ngừng, từng chút vỗ tao huyệt, hoa môi bị vỗ không còn năng lực phản kháng, rũ ở một bên. Thịt đế bị đánh cao cao đứng thẳng, không ngừng rung động. Tiêu Hàm chỉ cảm thấy càng bị đánh tao huyệt càng có kɧoáı ©ảʍ khác thường, Cố Vũ Bác nửa điểm không lưu tình, đánh một lần so một lần mạnh. Huyệt khẩu đã bị đánh vừa hồng vừa sưng, âm môi non mềm trở nên chết lặng, chính là không bị đánh tới chỗ sâu trong huyệt lại càng ngày càng tao ngứa. Huyệt thịt không thỏa mãn mấp máy chảy dâʍ ŧᏂủy̠, bị đại chưởng chụp đánh văng khắp nơi, đùi đều dính nhớp dâʍ ɖị©ɧ.

“Đau quá…… Tao huyệt bị đánh đau quá a…… Ân a……”

“Đau sao? Tao huyệt có phải chỉ bị đánh là đủ hay không?!”

Cố Vũ Bác không ngừng đánh tao huyệt, lại chuẩn lại tàn nhẫn. Mỗi lần chụp đánh đều làm trân châu kẹt ở âm đế càng mạnh. Tiêu Hàm chỉ cảm thấy tao huyệt đều phải cháy, huyệt khẩu bị chụp đánh làm chỗ sâu trong huyệt cũng cảm giác được chấn động, tao thịt bắt đầu co rút.

“Không…… Không đủ…… Chỉ có tay còn chưa đủ, còn muốn đại dươиɠ ѵậŧ trừng phạt……”

Toàn bộ huyệt bị đánh toan trướng không thôi, nhưng y còn không thỏa mãn, thở hổn hển muốn đại dươиɠ ѵậŧ tới trừng phạt.

Cố Vũ Bác không có cởϊ qυầи lót trân châu, mà là léo nó một bên, sau đó đâm gậy thịt vào mật huyệt trơn ướt.

“A a! Đại dươиɠ ѵậŧ vào được!”

Tiêu Hàm dâʍ ɭσạи kêu, từ khi vào trân châu qυầи ɭóŧ da^ʍ tính đã bị gợi lên, đến bây giờ chân chính cắm vào tới mới tính rốt cuộc như nguyện. Y phóng đãng vặn vẹo phì mông đón ý nói hùa cự vật, huyệt thịt bị lửa nóng thô tráng chọc mở, vách trong một tia khe hở cũng không lộ hoàn hoàn toàn toàn tràn ngập, bị gân xanh cọ xát cảm giác làm y sướиɠ thất thần. Cố Vũ Bác cũng thực sướиɠ, vừa rồi tao huyệt bị đánh sưng lên, huyệt khẩu gắt gao hàm chứa hắn. Khi tiến vào bên trân châu luôn cọ cán, làm hắn càng làm càng mạnh mẽ.

Hắn đặt hai đùi Tiêu Hàm lên vai, vừa sâu vừa tàn nhẫn lao tới, hắn cuồng mãnh đong đưa eo, côn ŧᏂịŧ thô to vùi vào huyệt chỉ vào không ra. Tiêu Hàm đã sớm dâʍ ŧᏂủy̠ chảy một giường, tiếng nước hạ thể tương liên tấm tắc rung động. Y bị đỉnh thẳng mình, áo tắm dài dần dần chảy xuống, hai luồng vυ" tử nhảy ra.

Cố Vũ Bác nhìn nhũ sóng lắc lư, dục hỏa thiêu càng vượng, một tay cầm một bên xoa nắn lên. Hắn điên cuồng thao Tiêu Hàm, càng làm càng sâu. Mỗi một tấc thịt non đều bị đại điểu cắm, chỗ giao hợp dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, huyệt khẩu sưng đỏ bị căng thành một hình tròn, vô lực tùy ý hành thân cuồng trừu mãnh cắm.

“A ha…… Hảo ngứa…… Hoa huyệt phải bị thao sưng lên…… A a……”

Cố Vũ Bác cũng làm ra mồ hôi, hắn đâm vài cái thật mạnh, nói: “Còn sớm đâu!”

Hắn rút ra côn ŧᏂịŧ, làm hai chân Tiêu Hàm cong đến trước ngực, lại cuồng mãnh đi vào. Tư thế này làm Tiêu Hàm cúi đầu là có thể nhìn đến tao huyệt là như thế nào bị cắn. Mãnh liệt thị giác kí©h thí©ɧ làm tao huyệt run rẩy lên.

“Quá thô…… Thật lớn…… A a…… Thật sướиɠ a……”

Tiêu Hàm ngửa đầu lãng kêu, nhìn đến cán nhiệt ngạnh toàn bộ đâm vào tao huyệt dâʍ đãиɠ, lấp đầy bên trong. Hôm nay Cố Vũ Bác đặc biệt thô bạo, nhưng tính ái thô bạo mang cho Tiêu Hàm kɧoáı ©ảʍ khác, mẫn cảm huyệt thịt mấp máy đè ép kê ba, hầu hạ nó thoải mái cực kỳ.

Cố Vũ Bác chỉ cảm thấy trong thân thể Tiêu Hàm như có vô số cái miệng nhỏ ngậm dươиɠ ѵậŧ, hút tới tận cùng bên trong. Hắn không khống chế lực đạo đâm vài cái, cung khẩu ướt mềm hơi hơi mở ra một chút nhu thuận mυ"ŧ qυყ đầυ. Tử ©υиɠ chặt chẽ non mềm, mỗi lần đi vào đều có thể mang đến vô thượng kɧoáı ©ảʍ. Cố Vũ Bác sướиɠ thở một hơi, tạm dừng một chút, tiếp tục không lưu tình tiến công.

Đột nhiên một cổ tê mỏi từ nhỏ bụng dâng lên, loại trướng này bất đồng trướng bị đâm vào rút ra. Tiêu Hàm lại sướиɠ lại khó chịu, y cầm lòng không đậu hô:

“Chờ…… Chờ một chút, trước rút ra……”

Cố Vũ Bác lại không để ý tới, nắm núʍ ѵú xoa niết. Tiêu Hàm nhảy lên, cung khẩu đại trương, Cố Vũ Bác một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm cắm vào, chuyển vòng nghiền nát vách tường. Khi rút ra cung khẩu ngậm lấy qυყ đầυ, Cố Vũ Bác cắn răng dùng sức một rút. Tiêu Hàm chỉ cảm thấy tử ©υиɠ đều phải bị qυყ đầυ mang đi, tử ©υиɠ bị thô bạo lôi kéo, bụng nhỏ bị đè ép càng ngày càng trướng, cảm giác cũng rất quái dị, Tiêu Hàm lãng kêu đều biến điệu.

“A a —— tử ©υиɠ muốn kéo ra tới…… Không được…… Mau rút ra! Tiểu huyệt hảo trướng…… Không cần thao, em muốn tiểu……”

Nghe được Tiêu Hàm nói muốn tiểu, Cố Vũ Bác càng hưng phấn đến yết hầu đều chặt. Trong mắt hắn lóe hừng hực dục hỏa, bàn tay xoa nắn vυ" trắng nõn, hạ thân cũng làm càng thêm dũng mãnh. Hắn biến hóa góc độ ở tử ©υиɠ điên cuồng chọc đỉnh, vừa cuồng cắm vừa lạnh lùng nói:

“Mau tiểu! Dùng tao huyệt tiểu cho anh xem!”

Điên cuồng đỉnh lộng làm Tiêu Hàm vô lực chống đỡ, chỉ có thể dùng thét chói tai tới phát tiết kɧoáı ©ảʍ đọng lại trong thân thể. Cố Vũ Bác đương nhiên sẽ không buông y ra, hắn ngăn chặn chân y, mãnh liệt lao tới. Một lần lại một lần làm mở tử ©υиɠ, rung động co rút huyệt thịt gắt gao bao bọc lấy cự long. Hắn chuyển động thịt nhận xoay theo chiều kim đồng hồ ở tao huyệt.

Điền cuồng nghiền cọ mỗi một góc tử ©υиɠ, cực đại qυყ đầυ đâm tử ©υиɠ dâʍ ɖị©ɧ tràn lan. Hôm nay Cố Vũ Bác làm tử ©υиɠ không chút thương tiếc, nhưng Tiêu Hàm đồng dạng sa vào kɧoáı ©ảʍ bạo huyệt. Y cảm thấy mình chính là tiểu tính nô của Cố Vũ Bác, bị hắn dùng sức làm tử ©υиɠ, hận không thể từ tao huyệt kéo ra tới. Tưởng tượng dâʍ đãиɠ làm Tiêu Hàm vốn mẫn cảm run rẩy lên, mật huyệt bị thao chín rục bất lực thừa nhận kɧoáı ©ảʍ sắp bị thao xuyên.

“Không được! A a, huyệt quá tê…… Muốn tiểu, a a a!!!”

Kịch liệt kɧoáı ©ảʍ vọt tới, đại não Tiêu Hàm trống rỗng, thân thể kịch liệt run rẩy, cổ họng phát ra “Ách ách”. Miệng nhỏ giương lớn, nước bọt không chịu khống chế từ khóe miệng chảy xuống. Tiểu huyệt lúc đóng lúc mở, tao đế run rẩy, huyệt khẩu đột nhiên xôn xao phun ra nướ© ŧıểυ, bắn tung tóe trên bụng Cố Vũ Bác.