Chương 13-2: Khiêu đản play, dã hợp play

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Cố Hữu ở phía trước lái xe, bọn họ ngồi ở ghế sau. Vừa mới bắt đầu Tiêu Hàm còn có thể duy trì bình tĩnh, nhưng thời gian càng lâu, mặt càng ngày càng hồng. Sau lại, y cắn môi dưới cuộn thân như con tôm. Y đáng thương hề hề nhìn về phía Cố Vũ Bác, thỉnh cầu hắn có thể đối y tha một chút.

Chính là y xem nhẹ Cố Vũ Bác ác liệt, hắn nhìn đến Tiêu Hàm khóe mắt đỏ lên nhìn mình, chỉ biết muốn khi dễ nhiều hơn!

Hắn bắt tay bỏ vào túi nắm điều khiển từ xa, lại chỉnh chấn động lớn một chút.

Hai tay Tiêu Hàm giao điệp ghé vào trên ghế, đem mặt vùi vào cánh tay.

“Ân…… Ngô……”

Hảo kỳ quái, hạ thân cảm giác hảo kỳ quái, loại dị vật chấn động quá mãnh liệt. Tiểu huyệt vừa mới cao trào chảy thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ không có lau, hiện tại bị chấn động lại bắt đầu không ngừng nước chảy, đũng quần đã ướŧ áŧ, y cần phải dùng hết toàn lực, mới có thể nuốt xuống rêи ɾỉ đã tràn ra yết hầu.

Cố Hữu thất thần lái xe, vẫn luôn thần sắc khẩn trương nhìn kính chiếu hậu.

Cố Vũ Bác tới gần Tiêu Hàm, mặt ngoài nói có phải rất khó chịu hay không, một tay khác sờ lên eo y. Ở eo nhỏ sờ soạng mấy cái, sau đó xốc lên quần áo, bàn tay tiến vào mông, ngón tay xuống phía dưới tìm kiếm, chui vào hoa huyệt, tìm được hai mảnh tao môi, ninh thật mạnh.

Tiêu Hàm lại đau lại sướиɠ, thân thể đều run rẩy lên.

Cảm giác khiêu đản chấn động, Cố Vũ Bác vừa lòng cười, hắn tách ra âm thần, vươn hai ngón tay cắm vào, cảm giác sờ đến khiêu đản, ngón tay chống khiêu đản, hung hăng chọc!

“A!”

Tuy Tiêu Hàm có thể nhẫn nại cũng chịu không nổi loại kí©h thí©ɧ này, y nức nở kêu lên tiếng. Cố Hữu ghế điều khiển cũng nghe tới rồi, nghi hoặc hỏi y thế nào.

Bị khiêu đản đâm quá sâu!

Tiêu Hàm nội tâm da^ʍ kêu, mặt ngoài lại dường như không có việc gì, nhỏ giọng trả lời nói không quá thoải mái.

Cố Hữu kêu Cố Vũ Bác ngồi gần một chút, kêu hắn đỡ Tiêu Hàm. Cố Vũ Bác đương nhiên vui, không nói hai lời gắt gao dựa gần y, hận không thể cả người đều kéo vào trong lòng ngực.

Cách gần, đương nhiên càng dễ làm một chút động tác, Cố Vũ Bác càng thêm đùa bỡn tao huyệt, nắm âm đế xoa nắn vê lộng, hoặc là vói ngón tay vào tao huyệt kẹp khiêu đản chuyển động họa vòng. Ngón tay thô ráp cọ xát non mềm thịt, chỉ chốc lát sau tiểu huyệt liền tê mỏi không thôi, huyệt thịt trừu động lên, dâʍ ŧᏂủy̠ từng luồng phun trào.

“Ngô……”

Tiêu Hàm nắm tay để ở bên môi, ngăn trở sắp hô lên ngâm kêu, Cố Vũ Bác ở bên tai thấp giọng: “Tiểu mẹ, chốc lát xe đều bị tao thủy làm sũng nước.”

Từng đợt khoái hướng Tiêu Hàm, làm y rất muốn không quan tâm lãng kêu ra tiếng, nhưng lại không thể. Y chỉ có thể chặt lại tiểu huyệt cắn ngón tay không bỏ, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ bị khiêu đản cùng ngón tay con riêng đùa bỡn.

Lúc này xe vừa lúc xóc nảy một chút, ngón tay nhéo khiêu đản lập tức bị đỉnh vào càng sâu. Khiêu đản còn nhanh chóng chấn động, từng chút chấn mở cung khẩu, chấn nơi đó mềm thịt lại đau lại tê, dâʍ ŧᏂủy̠ phun tiết mà ra. Tiêu Hàm sướиɠ thất thần, y run rẩy bắt lấy Cố Vũ Bác, rốt cuộc vẫn không thể nhịn xuống, yết hầu nức nở “Ân……” một tiếng.

Cố Hữu quay đầu hỏi thế nào.

A……

Tử ©υиɠ còn không có bị đại dươиɠ ѵậŧ đi vào, hảo hư không, rất muốn ăn dươиɠ ѵậŧ……

Thân thể cùng linh hồn y đã chém thành hai nửa, một nửa linh hồn ở dâʍ ɭσạи lãng kêu, một nửa thân thể trấn định trả lời: “Ta thật sự thực không thoải mái, muốn đi xuống phun.”

Cố Hữu dừng xe cho y xuống, ý bảo Cố Vũ Bác cũng đi theo nhìn.

Ven đường liền có một mảnh rừng cây.

Tiêu Hàm bị Cố Vũ Bác đỡ khập khiễng đi tới, khi đi lại huyệt thịt cùng khiêu đản cọ xát lợi hại hơn. Vài lần đều phải quỳ đến trên mặt đất, may mắn có Cố Vũ Bác bên cạnh.

Chờ đến bọn họ đi đến chỗ sâu, quay đầu lại rốt cuộc nhìn không tới xe, Cố Vũ Bác gấp không thể chờ ôm Tiêu Hàm, hai người điên cuồng hôn lên.

Cố Vũ Bác một tay ấn y trên mặt đất, hai ngón tay đi đào khiêu đản, ai biết tiểu huyệt kẹp chặt, khiêu đản đã bị hút vào chỗ sâu. Cố Vũ Bác vì y dâʍ đãиɠ líu lưỡi, chính mình cũng bị kí©h thí©ɧ càng thêm hưng phấn, hắn dứt khoát không đào khiêu đản, cứ như vậy đỉnh dươиɠ ѵậŧ đi vào.

“A a —— không cần!! Thao xuyên! A…… Muốn chết, khiêu đản đỉnh xuyên tử ©υиɠ!”

Cố Vũ Bác không lấy khiêu đản, côn ŧᏂịŧ vốn dài, ngày thường làʍ t̠ìиɦ là có thể thao đến tử ©υиɠ. Hiện tại thêm khiêu đản, Tiêu Hàm lập tức bị làm vào chiều sâu xưa nay chưa từng có, khiêu đản ở tử ©υиɠ kịch liệt chấn động. Mỗi một góc tử ©υиɠ đều bị cọ xát, mỗi một tấc huyệt thịt đều bị chấn toan trướng ngứa ngáy.

Y cảm thấy khiêu đản đều phải làm xuyên tử ©υиɠ, từ trong cổ họng xuyên ra tới!

Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, dã hợp, khiêu đản, kɧoáı ©ảʍ nội tâm cùng thân thể đan chéo, không khoẻ vừa rồi qua đi, kɧoáı ©ảʍ tấn công bao phủ Tiêu Hàm, vượt qua năng lực y thừa nhận, y vứt bỏ cố kỵ, nhỏ giọng da^ʍ kêu.

“A! A! Hảo bổng! Quá sâu…… Cắm chết em…… Rất thích bị làm sâu như vậy, đâm hư em, dùng sức đâm tử ©υиɠ……”

Tiêu Hàm luân hãm ở tìиɧ ɖu͙©.

Cố Vũ Bác liều mạng đâm vào rút ra, theo hắn làm tiến làm ra, bụng cũng bị đỉnh nhô lên. Khiêu đản bị đỉnh ở tử ©υиɠ chưa từng rời đi. Nó không chịu khống chế ở tử ©υиɠ chấn động loạn rung, tử ©υиɠ như phải bị đảo hư, huyệt thịt bị chấn động lại tê lại mềm, một mυ"ŧ một mυ"ŧ hút làm tiến vào đại dươиɠ ѵậŧ.

“Quá sướиɠ a! A a! Làm chết em…… A ha…… Thật thoải mái, huyệt sướиɠ chết…… Tử ©υиɠ cũng sướиɠ…… A a! Thao hư tao huyệt…… Yêu chết đại dươиɠ ѵậŧ……”

Tiêu Hàm bị thao toàn thân nổi lên phấn hồng, mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ làm y khóc ra, cái mông nhưng vẫn tao lãng vặn vẹo đón ý nói hùa đại dươиɠ ѵậŧ. Cố Vũ Bác xốc lên áo trên y, bắt lấy vυ" phì nộn, như cưỡi ngựa ở trên người y rong ruổi. Ngực Tiêu Hàm bị thô bạo xoa tròn xoa dẹp, đau lại mang theo sướиɠ nói không nên lời.

Cố Vũ Bác thao huyệt còn duỗi tay lấy ra điều khiển, nhẹ nhàng nhấn một cái, chấn động chạy đến lớn nhất!

“A ha! A a! A a……”

Tiêu Hàm ngửa đầu hét lên một tiếng, tử ©υиɠ bị khiêu đản điên cuồng đỉnh lộng, huyệt thịt co rút lên. Y chỉ cảm thấy trước mắt một đạo bạch quang hiện lên, khóe miệng khống chế không được chảy xuống nước bọt, hai mắt thất thần, cả người kịch liệt run rẩy.

Nam căn cũng chịu không nổi khiêu đản chấn động, Cố Vũ Bác cũng tới cao trào, đối tử ©υиɠ bắt đầu kịch liệt bắn tinh.

Hắn bắn xong sau tắt đi khiêu đản.

Tiêu Hàm thật lâu không thể từ trận này cao trào hoàn hồn, hai chân đại trương xụi lơ, khiêu đản cùng dâʍ ɖị©ɧ từ hoa huyệt sưng đỏ chảy ra.

Cố Vũ Bác cũng đổ mồ hôi đầm đìa, hắn thở hổn hển hỏi Tiêu Hàm: “Bị thao sướиɠ sao?”

Giọng Tiêu Hàm còn mang theo tìиɧ ɖu͙© chưa tán kiều mị: “Quá sướиɠ…… Thế nào sẽ sướиɠ như vậy……”

“Về sau cùng anh ở bên nhau, làm em sướиɠ.”

Hai người lau sạch, Cố Vũ Bác lại đỡ Tiêu Hàm đi ra rừng cây nhỏ. Chỉ là không đợi đi đến trước mặt, liền nhìn thấy xa xa có một nam nhân đang cùng Cố Hữu lôi lôi kéo kéo nói cái gì. Nam nhân kia rất cao lớn, đầu trọc hình xăm, bộ dáng nhìn không dễ chọc. Cố Hữu biểu tình mờ ám nói với hắn cái gì, đột nhiên nam nhân đẩy Cố Hữu một phen, thân thể tiến lên gần sát hắn.