Chương 2

Lâm Mãn Mãn khóa cửa tiệm, gật gật đầu.“Chị à, vậy chị xem được bao nhiêu thì xem, chúng ta cùng đi đi.”

Lâm Mãn Mãn trêu cậu: “Em nói thật với chị đi, em có phải thích cô gái nào rồi không? Em muốn hẹn người ta xem phim nhưng kết quả người ta lại phớt lờ em ?”

Tô Vũ Thành trở nên khó xử, mặt hơi ửng hồng, lớn tiếng nói: “Chị, chị đừng nói linh tinh, đi thôi.”

Đến rạp chiếu phim, Lâm Mãn Mãn mua một bịch bắp rang cùng ba ly nước cam.

Nhìn thấy hình ảnh ma quái trên màn hình máy bán vé tự động, cô hai mắt ngơ ngác: “Em mua vé xem phim kinh dị à?

Tô Vũ Thành gãi gãi đầu, ngơ ngác mà a một tiếng.

“Vậy chị phải ngồi ở giữa!”

Bộ phim bắt đầu, đây là lần thứ hai cô xem phim kinh dị, cả người hận không thể nằm gọn trong vòng tay của Tô Uyển Như, Lâm Mãn Mãn chắp tay che ngang, chỉ nhìn phụ đề phía dưới.

Tô Uyển Như có vẻ ngoài thanh tú, cô ấy là loại người nên sợ phim kinh dị, nhưng bất kể là thể loại phim nào, cô ấy sẽ xem cốt truyện một cách nghiêm túc, phim kinh dị cũng không ngoại lệ.

Vẫn có thể phân tâm dỗ dành Lâm Mãn Mãn, Tô Uyển Như vỗ vỗ lưng cô: “Đều là giả, đừng sợ.”

Lâm Mãn Mãn: .

Chả trách Tô Vũ Thành không theo đuổi được những cô gái khác, sao có thể mời người ta xem phim kinh dị!

Nhưng cô quên mất rằng, hồi đó cô cũng không ngừng rủ người khác đi xem phim kinh dị trong rạp chiếu phim, hơn nữa mục đích của cô cũng không trong sáng, nhưng sau đó cô bị bộ phim dọa sợ đến mức hoàn toàn quên mất mình đến rạp chiếu phim để làm gì.

Người đó một bên miệng nói những lời vỗ về, một bên ôm cô vào lòng, còn một tay giúp cô che màn hình phim, anh nắm góc rất tốt, để lại chính xác phần phụ đề cho cô xem.

Lâm Mãn Mãn xem xong bộ phim giữa tiếng nhạc nền giật mình, cả người đều là hoảng hốt, vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim, cô chợt nhớ ra mình quên báo mẹ, mở điện thoại lên thì thấy có một tin nhắn chưa đọc.

Gia đình cô sống ở phố cổ, giá nhà đất ở đây cao đến mức kinh ngạc, phần lớn người sống ở phố cổ là người địa phương, mặc dù không ở trung tâm thành phố nhưng đất đai vẫn rất đắt đỏ, hơn 20 năm trước gia đình ba người bọn họ đã sống ở đây, bây giờ nhà chỉ còn hai người, cơ sở vật chất xung quanh đã cũ, nhưng Lâm Mãn Mãn vẫn không muốn chuyển đi.

Lâm Mãn Mãn mở cửa, trong nhà duỗi tay không nhìn thấy ngón, chỉ có thể nhìn thấy một góc ánh sáng trên ghế sô pha trong phòng khách, Lê Mộng Lan đang đan áo len.

Cô dùng một chút lực bật công tắc.

“Hôm nay sao về muộn thế, cũng không nói trước với mẹ.” Giọng nói từ phòng khách chuyền đến

Lê Mộng Lan có mái tóc dài vừa phải, kiểu tóc không thay đổi của bà ấy trong những năm qua là kiểu tóc buộc nửa đầu, phần tóc còn lại xõa xuống vai.

Ở trường học, các học sinh đều nói cô giáo Lê rất dễ nhận ra, mái tóc đen không thay đổi xen lẫn với những sợi tóc bạc, mắt kính không gọng, vẻ mặt nghiêm túc, cau mày, bọn họ đều sợ cô giáo Lê.

“Mẹ, con đã nói rất nhiều lần rồi, buổi tối làm việc phải bật đèn! Hơn nữa mẹ đan áo len còn không bật đèn sẽ làm tổn thương mắt!”

“Nhà mình có nhiều tiền sao? Có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm, hơn nữa, nếu không phải muộn như vậy con mới về, mẹ còn phải ngồi đây đợi con muộn như này sao?”

Lâm Mãn Mãn thiếu kiên nhẫn quay đầu lại, cao giọng: “Nhà nghèo như thế nào? Không trả cho mẹ được chút tiền này sao? Căn nhà ở khu Thiên Hưng sửa sang bao lâu rồi mà mẹ cứ không chịu chuyển đi! Hơn nữa, bố.……”

“Đừng nói với mẹ về bố con!”

Lê Mộng Lan đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, kinh nghiệm nhiều năm đứng trên bục giảng khiến bà trông rất uy nghiêm

“Còn căn nhà ở khu Thiên Hưng, vì sao mẹ không chuyển đến, chẳng lẽ con không biết ?”

Hai mẹ con đối đầu nhau, Lâm Mãn Mãn ngừng nói, quay đầu sang một bên.

Cô cởϊ áσ khoác, đi về phía phòng mình.

“Từ từ, uống cốc sữa trên bàn đi, còn nữa, lần sau không được về muộn như này nữa, có chuyện gì phải nói cho mẹ biết, nghe chưa?”

Lâm Mãn Mãn mặt ủ rũ, cầm cốc sữa trên bàn một hơi uống hết, sữa bò ấm ấm, cô uống xong cả người nóng lên, không nói một lời, ném chiếc ly xuống bàn, “đùng”, tạo lên một tiếng giòn vang.

Cô tắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa ngắm đêm ngoài cửa sổ, Bội Thành cuối tháng chín hơi se lạnh, mùa thu sắp đến, gió đêm mang đến sự mát mẻ, ngoài cửa sổ bóng cây xào xạc

Lâm Mãn Mãn đưa mắt đến bàn làm việc, đột nhiên phát hiện lịch chưa được đánh dấu, cô tắt máy sấy tóc, cầm lịch lên, viết 1181 lên ngày hôm nay, 1180 lên ngày hôm qua.

Sáng nay cô thức dậy muộn, vội vàng đến cửa hàng, hấp tấp đã quên viết.