Chương 127: Nhận được mối làm ăn lớn

Sau khi Đỗ Phương từ trong cửa tiệm Tạ Duệ về, ngày hôm sau người Tạ gia liền tới, người đến là ma ma bên Tạ phu nhân, họ Tiền, tuy là hạ nhân nhưng lại rất vẻ vang.

Tiền ma ma nhìn Đỗ Phương, nhìn về phía bụng Đỗ Phương trước, ngược lại vô cùng bái phục nữ nhân này, đã bị phu nhân đuổi về nhà ngoại, phu nhân vẫn chưa từng nhắc đến, nếu mà dựa vào tình huống bình thường, chỉ sợ vị Đỗ gia này cứ sẽ bị lãng quên như vậy.

Nhưng hôm qua Tam công tử về nhà, liền vội vàng đến viện tử phu nhân, tự mình cầu tình, còn nói nương tử mang thai, dù sao ở lại nhà mẹ đẻ cũng không tốt, nói mọi lời hay, cuối cùng mới khiến cho phu nhân chịu mở miệng ra.

Nói đến, ai bảo bụng nàng ta không chịu thua sao?

Loại tình huống này, còn có thể mang cốt nhục của Tam công tử, cũng thật là giỏi! Tiền ma ma cười tủm tỉm nói mấy lời là sau khi đi phu nhân nhớ nàng ta như thế nào, Đỗ Phương cười và cũng nói mấy lời khách khí, chỉ là tạm thời Đỗ Phương còn chưa muốn trở về, nhưng nàng ta cũng không nói thẳng trước mặt Tiền ma ma, không chừng quay đầu lại ở chỗ mẹ chồng lại biến thành ý khác.

Tuy vết thương Đỗ Hoa Luân đã tốt hơn, nhưng cơ thể lại suy nhược, hơn nữa vì Trương thị ầm ĩ với ông ta cả ngày, Đỗ Phương vô cùng buồn phiền, trong thời gian ngắn tóc đã bạc không ít, lại thêm vẻ mặt u sầu, vẫn là một dáng vẻ ốm yếu, Đỗ Phương liền lấy Đỗ Hoa Luân làm lý do, lại lấy văn chương hiếu đạo, Tiền ma ma cũng không còn lời gì để nói, đành phải nói mấy câu khách sáo, để lại một xe đồ rồi về Tạ gia.

Giữa trưa, Tạ Duệ chạy thẳng đến Đỗ gia, đương nhiên hắn ta đã nghe nói chuyện Đỗ Phương không có theo Tạ ma ma về Tạ phủ, trong lòng Tạ Duệ hơi cuống lên, nương tử hắn ta mang thai mà vẫn ở nhà mẹ đẻ, này nói như thế nào đây!

Đây là sau khi Đỗ Hoa Luân bị đánh, Tạ Duệ lần đầu tiên tới Tạ gia, Đỗ Hoa Luân có chút thụ sủng nhược kinh, thấy con rể tới, Đỗ Hoa Luân vội vàng bảo phòng bếp chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon đến, cùng Tạ Duệ uống rượu, muốn cùng Tạ gia hàn gắn quan hệ, hiện nay Tạ Lợi Trinh không còn coi trọng ông ta giống như trước nữa, khiến cho Đỗ Hoa Luân rất là sốt ruột, nhưng ông ta lại chẳng có cách nào, không có Tạ gia ủng hộ, Đỗ Hoa Luân trải qua rất là khó khăn, toàn bộ việc làm ăn của ông ta đều dựa vào Tạ gia.

Bây giờ nữ nhi mang thai cốt nhục của Tạ gia, Đỗ Hoa Luân là người vui nhất, có thể nói là đắc chí, có đứa bé này, coi như quan hệ của Tạ gia và Đỗ gia tiến thêm một bước!

Đỗ Hoa Luân không hề nhắc đến chuyện lúc trước Tạ Duệ không có đến thăm ông ta, Tạ Duệ thấy ông ta cho mình mặt mũi như vậy, trong lòng cũng cao hứng, thái độ cũng hơi tôn kính một chút.

Chỉ là ban đầu Tạ Duệ định muốn lát nữa Đỗ Phương sẽ về Tạ phủ với mình, nhưng vẫn bị Đỗ Phương từ chối, Tạ Duệ cũng chỉ có thể không cam lòng mà rời đi, trước khi đi dặn dò Đỗ Phương phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, sớm về Tạ gia, để nàng ta một mình ở Đỗ gia, hắn ta không yên tâm và nhiều thứ khác.

Tiễn Tạ Duệ đi, Đỗ Phương ngồi một mình ở trong phòng, trong lòng nàng ta vô cùng sảng khoái, những năm gần đây, nàng ta chưa từng có sung sướиɠ như bây giờ, mặc dù nàng ta biết rõ, lúc này bọn họ cưng chiều nàng ta, chẳng qua là đứa bé trong bụng này mà thôi.

Hài tử, chính là lá bùa hộ mệnh của nàng ta!

Khẽ vuốt bụng mình, khóe miệng Đỗ Phương cong lên: "Con à, con phải sống tốt trong bụng nương, nương muốn đi làm một chuyện lớn! Chờ chuyện này làm xong, chúng ta liền về Tạ gia, sau đó, tất cả mọi thứ của Tạ gia là của con, đều là của con!"

Đỗ Phương nhếch môi, nụ cười trên mặt làm cho người ta cảm thấy có chút sợ hãi, sau một lúc lâu, nàng ta kêu Xuân Nha vào, bào nàng ta kiểm lại quà mà chuẩn bị mang đến nhà Đỗ Tam Nương vào ngày mai.

——

Đỗ Tam Nương dậy thật sớm, như sáng sớm hôm nay, trời mới tờ mờ sáng nàng đã tỉnh.

Trong viện trồng vài đóa hoa hải đường, trời vẫn còn sương sớm, cảm thấy hơi se lạnh, Đỗ Tam Nương múc nước từ trong thùng, khẽ nhướng đôi lông mày thanh tú lên, cẩn thận quét dọn lá cây khô.

Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh nói chuyện ở trong phòng, Đỗ Phong đang đứng ở dưới gốc cây đọc sách, Tứ Nương đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước cửa phòng chính.

Cả nhà vừa ăn xong điểm tâm, liền nghe tiếng đập cửa ở bên ngoài, Dương thị lau miệng nói: "Ta nói mới sáng sớm đã nghe thấy chim hót líu lo, thật đúng là có khách đến, cũng không biết là ai."

Đỗ Tam Nương cười cười, vừa thu dọn bát đũa vừa nói: "Chẳng phải chỉ cần mở cửa là sẽ biết ai sao."

Tứ Nương tò mò nhất, không đợi Dương thị mở miệng, con bé liền thình thịch chạy ra ngoài, sau khi mở cửa, Tứ Nương nhìn người trước mặt, a nha một tiếng, tiếp đó khuôn mặt nhỏ nhăn lại, rất là buồn rầu.

"Tứ Nương, không nhận ra tỷ tỷ sao?"

Đỗ Phương nói, Xuân Nha ở một bên đưa cho Tứ Nương một viên đường.

Tứ Nương không dám nhận, chỉ là cắn đôi môi nhìn chằm chằm nàng ta, Dương thị ở trong phòng nghe không rõ, hỏi: "Tứ Nương, là ai tới vậy?"

Nói xong, Dương thị cũng đi ra.

Lúc Dương thị nhìn thấy Đỗ Phương, nụ cười cũng từ từ thu lại, đối với đứa cháu gái này, vốn dĩ Dương thị cũng không có nhiều hảo cảm gì, lại thêm lúc trước Đỗ Hoa Luân muốn vu oan nam nhân nhà mình, Dương thị cực kỳ không chào đón một nhà của Đỗ Hoa Luân.

"Nhị thẩm."

Đỗ Phương chủ động mở miệng, trên mặt nàng ta còn mang theo cười, mặc dù rõ ràng biết mình không được chào đón, nhưng Đỗ Phương biết, nếu hôm nay người đến là cha mẹ mình, có lẽ bọn họ sẽ đuổi thẳng đi, nhưng đối mặt với vãn bối là mình đây, bọn họ sẽ không làm ra được chuyện tuyệt tình như thế.

Không đợi Dương thị nói chuyện, Đỗ Phương đã tiến vào viện tử, nàng ta mặc áo gấm, đầu đầy châu quang bảo thúy, đứng ở tại sân nhỏ của nhà nông, nhìn có chút không hợp.

Đỗ Tam Nương cũng từ trong phòng bếp đi tới, thấy Đỗ Phương ở trong viện, nàng cũng có chút kinh ngạc, đúng là không người người đến lại là nàng ta!

Đỗ Phương thấy Đỗ Tam Nương, liền cười cười với nàng: "Tam Nương, nghe nói muội chuẩn bị xuất giá, nên hôm nay tỷ đến đây xem chút."

Dương thị cau mày, gương mặt Đỗ Phương tràn đầy ý cười, mặc kệ là chân tình hay là giả dối, bà cũng không thể đuổi nàng ta đi.

"Cửa hôn sự này là đã sớm quyết định, cũng không có gì mà ngạc nhiên."

Đỗ Tam Nương cũng không hề ưa Đỗ Phương, lúc trước Đỗ Phương ác ý hãm hại mình ở sau lưng, Đỗ Tam Nương và Đỗ Phương không còn quan hệ gì, có điều cũng đã qua rồi.

Chỉ là điều làm cho Đỗ Tam Nương không ngờ đến là, vậy mà Đỗ Phương biết nhà mình đã dọn vào trong thành, hơn nữa còn tìm đúng vị trí như thế.

Cục diện rất là xấu hổ, Đỗ Phương biết bọn họ không muốn gặp mình, nhưng lúc đối mặt mình vẫn nhịn được, nụ cười trên mặt Đỗ Phương lại sâu hơn mấy phần, nàng ta chính là muốn bọn họ thấy ghê tởm! Bọn họ không cao hứng, nàng ta liền cao hứng.

"Nhị thúc!"

Ánh mắt Đỗ Phương đặt ở trên người Đỗ Hoa Thịnh: "Nhị thúc, hôm nay con đến, thứ nhất là vì mừng Đỗ Tam Nương xuất gia, thứ hai cũng là ăn mừng mọi người chuyển nhà mới. Nhị thúc, con biết hai nhà chúng ta đã xảy ra chút chuyện không vui, đối với việc này con cũng không thể làm gì, nhưng dù xảy ra chuyện gì, trong mắt con thì nhị thúc và nhị thẩm đều là trưởng bối của con."

Đỗ Hoa Thịnh đúng là có thành kiến với Đỗ Hoa Luân, nhưng đối với nữ nhi ông ta, ngược lại không có oán hận lớn như thế, lúc này Đỗ Phương chủ động mở miệng, Đỗ Hoa Thịnh nghĩ những chuyện kia dù sao cũng đều là của người lớn, không có liên quan gì đến bọn nhỏ, ông gật đầu với Đỗ Phương, coi như là trả lời nàng ta.

Đỗ Phương vội vàng bảo Xuân Nha lấy đồ đã chuẩn bị đến, ngoài miệng thì nói những lời dễ nghe, Dương thị nhìn nha đầu này, trong lòng có chút bỡ ngỡ, bà là nhìn Đỗ Phương lớn lên, tính tình đứa nhỏ này như thế nào thì bà hiểu rất rõ, chính là được truyền từ cha mẹ, cho nên Dương thị không hề tin những lời nói hôm nay của Đỗ Phương.

Chỉ là có câu nói rất hay “Đưa tay không đánh người mặt tươi cười”, Dương thị cũng không thể trở mặt với nàng ta vào lúc này.

Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Phương một thân tơ lụa, nhìn trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm, trước đó nghe nói nàng ta bị Tạ gia đưa về Đỗ gia, hôm nay xem ra, cũng không giống như có chuyện như vậy.

Mặc dù Đỗ Tam Nương không biết hôm nay nàng ta phát điên cái gì, vậy mà tới nhà mình, còn nói những lời đường hoàng như thế, dù cho trong lòng Đỗ Tam Nương không hề tin nàng ta, trên mặt cũng không hề lộ ra, cũng không quá nhiệt tình mà cũng không quá lạnh nhạt.

Nói những lời xã giao xong, Đỗ Phương nhìn Đỗ Tam Nương từ trên xuống: "Lâu ngày không gặp, quả nhiên muội muội đã trổ mã thành một đại cô nương, trong mấy tỷ muội chúng ta, ngược lại là Tam Nương có bộ dạng đẹp nhất."

Nói đến đây, bàn tay Đỗ Phương giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như là muốn đâm sâu vào lòng bàn tay.

Chẳng trách Trí Viễn nhớ nàng ta mãi không quên, quả nhiên là một dáng vẻ câu người!

Đỗ Tam Nương cũng chỉ cười cười, những lời này nàng cũng chỉ nghe thôi, không coi là thật.

Thấy Đỗ Tam Nương có chút xa cách với mình, trong lòng Đỗ Phương hơi cuống lên, làm sao để Đỗ Tam Nương không còn cố kỵ mình, thật đúng là có chút khó giải quyết.

"Tam Nương..." Lục trạm từ bên ngoài chạy vào, một bên cười ha ha, thấy những người đứng trong viện, nụ cười trên mặt liền thu hồi lại.

Đỗ Tam Nương thấy Lục Trạm, lúc này mới nở nụ cười từ trong lòng ra, nàng lại nhìn Đỗ Phương một chút, mặc kệ trong lòng Đỗ Phương có ý đồ gì, lúc này Đỗ Tam Nương không muốn tiếp xúc với nàng ta, liền nói: "Tệ xá đơn sơ, bây giờ Tạ phu nhân là người có thân phận địa vị, thật sự là không nên có liên quan gì với kẻ ti tiện như ta, nếu không sẽ bôi nhọ quy cũ gia môn Tạ gia. Về những vật này, nhà chúng tôi đã quen khổ cực, không hưởng thụ nổi những đồ tốt này, Tạ phu nhân vẫn là mang về đi!

Đỗ Phương bị nàng nói sắc mặt liền khó coi, mặc dù mở miệng một tiếng Tạ phu nhân, nhưng trong lời nói Đỗ Tam Nương, đều làm cho cả người Đỗ Phương không được tự nhiên, vốn dĩ nàng ta cũng không muốn đến, ai ngờ cuối cùng lại bị Đỗ Tam Nương ghét bỏ như thế! Đến cả tượng đất cũng có tính tình, Đỗ Phương tức giận đến mức muốn phẩy tay áo bỏ đi.

"Tam Nương, đây là một chút tâm ý của ta, cũng không phải là thứ quý giá gì, mọi người đừng có từ chối."

Nói xong Đỗ Phương lại nhìn về phía Đỗ Hoa Thịnh: "Nhị thúc, con thật lòng muốn đi qua, chỉ là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, lúc này con tranh thủ, mặc kệ mọi người cùng cha mẹ con xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt con, mọi người vẫn là người Đỗ gia. Nếu trong nhà nhị thúc có khách đến, vậy cháu xin về trước, hai ngày nữa lại đến thăm người."

Nói xong Đỗ Phương dẫn Xuân Nha rời khỏi Đỗ gia, những thứ kia vẫn đặt ở dưới đất.

Lục Trạm nhìn bầu không khí này có chút không đúng lắm, hắn liếc mắt nhìn Đỗ Tam Nương, nhẹ giọng hỏi: "Có phải ta đến không đúng lúc không?"

Đỗ Tam Nương lắc đầu: "Huynh đến đúng lúc lắm, ta đã sớm không còn kiên nhẫn nói chuyện với nàng ta, nhưng người ta da mặt dày, cầm mấy cái này đến còn nói cái gì mà là người một nhà, thật sự là buồn cười."

Dương thị cũng có cùng suy nghĩ như nữ nhi, bà nói: "Tam Nương nói đúng, lúc trước đã nói rõ ràng như thế, thì không nên liên lạc nữa, tránh khỏi quay đầu có người nói ra nói vào, ta cũng không thích nghe."

Đỗ Hoa Thịnh ngượng ngùng nói: "Dù sao con bé cũng là tiểu bối, hơn nữa nói gì đi nữa chuyện này không có liên quan đến con bé, đều là cha mẹ con bé..."

"Đỗ Hoa Thịnh ông, lúc nào có thể thay đổi cái tính tính quá tốt của ông đây? Nói cái gì mà không liên quan đến nó, ngược lại ông nói rất là nhẹ nhõm, cũng không nghĩ một chút, nếu hôm đó ông thật bị tên Đỗ Hoa Luân không có lương tâm kia hãm hại, ông bảo Đỗ Tam Nương phải làm người như thế nào?"

Cho đến hôm nay Dương thị không có cách quên được chuyện kia, có lẽ cả đời bà cũng sẽ không quên!

Lục Trạm cũng không có ấn tượng gì nhiều với Đỗ Tam Nương, mặc dù tạm thời Đỗ Tam Nương không có nói thẳng nàng ta là ai, nhưng hắn biết rất rõ về Tạ gia, nhẹ giọng hỏi nói: "Đây là người đến Tạ gia kia sao?"

Đỗ Tam Nương khẽ gật đầu: "Là nàng ta."

Lục Trạm không nói chuyện, chỉ là lông mày lại nhướng lên, hắn nhớ gương mặt nữ tử kia, ngày đó Tam Nương cùng Tứ Nương trở về, hắn thấy có người lén lút đi theo, chẳng qua thấy đối phương chỉ là một nữ nhân, hắn mới không vạch trần, có điều mấy ngày nay hắn lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra, liên tiếp mấy ngày đều đến Đỗ gia, thầm quan sát, dường như không có xảy ra chuyện kỳ lạ mới thôi.

Chỉ là hôm nay thấy, thì ra là nha hoàn bên người Đỗ Phương! Nếu là nha hoàn bên người nàng ta, vậy có thể hiểu sao Đỗ Phương có thể đến cửa chính xác.

Tuy nhiên Lục Trạm hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai nhà, lúc trước nhìn Đỗ Phương giội nước bẩn vào Tam Nương mà còn không thừa nhận, liền có thể biết nhân phẩm kém bao nhiêu.

"Ta thấy đột nhiên nàng ta tới chơi chỉ sợ là không có lòng tốt, Tam Nương, muội cũng đừng có đến gần với nàng ta."

Lục Trạm nhắc nhở.

Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: "Ta biết rồi, huynh yên tâm đi. Ta không quan, mặc kệ nàng ta mục đích gì, ta không để ý thì nàng ta cũng không có cách? Lại nói, tính tình nàng ta cực lỳ kiêu ngạo, hôm nay ta đuổi nàng ta như vậy, không chừng trong lòng đang rất tức giận đó, đoán chừng cũng sẽ không tới nữa."

Lục Tạm yên lặng, nói như vậy chẳng lẽ chính hắn suy nghĩ nhiều sao?

"Lục đại ca, vừa rồi huynh vui như vậy, có chuyện tốt gì sao?"

Đỗ Tam Nương nhớ hắn còn chưa vào cửa, tiếng cười kia đã vào trước.

Lục Trạm mở miệng cười nói: "Cũng không phải chuyện gì tốt, chính là tới xem một chút."

"Thật sự không có chuyện gì tốt? Nếu không có chuyện gì tốt sao lại cười thế!"

Đỗ Tam Nương khẽ mỉm cười, nàng cũng coi như là hiểu rõ Lục Trạm, dù tuổi người này không lớn lắm, nhưng tính cách cũng rất trầm ổn, tiếng cười vừa rồi, trong ấn tượng nàng đúng là không có!

Đúng là hôm nay Lục Trạm rất là vui, hắn nhận được mối làm ăn lớn, làm xong đống đồ này xong, thì cả một năm nay không cần vất vả.

"Ta cũng không biết có phải Trác tiên sinh nói cái gì không, hôm nay người trong nha môn đến, nói muốn đặt làm một lô vũ khí, số lượng kia cũng không ít, ta chuẩn bị định mời 3 đến 5 người giúp đỡ."

Nói đến đây, Lục Trạm thật sự rất là vui, lại nhếch môi cười lên.

"Đây chính là công việc tốt, ta thấy chính là Trác tiên sinh đã nói chuyện giúp huynh, chờ quay đầu chuyện này xong, huynh phải cảm ơn Trác tiên sinh thật tốt."

Đỗ Tam Nương cũng thật sự vì Lục Trạm mà vui, cái tiệm kia, ngày thường cũng nhận mấy việc nhỏ, duy trì sinh kế mà thôi, muốn nói kiếm được nhiều tiền, nàng không tin

Nhưng lúc này là người nha môn đến, số lượng lại lớn, dù lợi nhuận ít chút, cái số lượng lớn đồng dạn cũng là một con số đáng kể.

Cao hứng thì cao hứng, Đỗ Tam Nương vẫn là nhắc nhở: "Mặc dù là việc trong nha môn, nhưng chúng ta là kinh doanh, tiền này phải nói xong trước đó, giấy trắng mực đen viết xuống. Huynh cũng không thể bị lợi dụng! Chúng ta làm buôn bán nhỏ, cũng không có vốn nhiều để tiêu như thế."

Tiền của nhà nước không dễ cầm như vậy, không phải Đỗ Tam Nương muốn nghĩ theo hướng xấu, thật sự là loại chuyện này đời trước đã xảy ra nhiều lắm.

——

Lúc này, bầu không khí trong nha nha môn trang nghiên hơn bên ngoài rất nhiều.

"Nghe nói thánh nhân muốn đổi Thái tử, ngươi thấy thế nào?"

Trác tú tài mím môi, trên mặt lộ ra biểu cảm mỉa mai: "Ta có thể có ý kiến gì, mong muốn của thánh nhân, chúng ta có thể làm gì đây? Có điều khổ chính là thiên hạ bách tính thôi."

"A... Ngươi nói cũng đúng, nếu không sao ta lại có thể bỏ đi nhanh như vậy, nếu như vẫn còn ở lại kinh thành, chỉ sợ là sớm thành vong hồn dưới đao.Chỉ là không nghĩ tới lại gặp ngươi ở đây. Đáng tiếc cái giang sơn tốt đẹp này, chỉ sợ là phải..."

Dù cuối cùng hai người họ không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, dựa vào thế cục hỗn loạn diễn ra như này, cách ngày xảy ra chuyện không còn xa.