Chương 126: Món nợ này ta sẽ tìm ngươi đòi lại hết

Từ trong nhà ra, lúc đến ngô đồng uyển, Tạ Bân còn chưa tới, Đỗ Phương ngồi chờ ở trong sân, mấy người trông coi viện đã bị Xuân Nha gọi đi, đôi mắt Đỗ Phương hồng hồng, chỉ là ngơ ngác nhìn cửa lớn, cũng không nói chuyện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mặt trời cũng dần dần dâng lên cao, ánh sáng mặt trời chiếu sáng trên người vốn dĩ nên thấy ấm áp, nhưng Đỗ Phương chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, nàng ta co người lại, gần cả ngày nay đều không có uống nước, giọng nói nàng ta có chút khàn khàn: "Chàng ấy còn chưa tới sao?"

Mỗi một chữ nói ra, trái tim trở nên lạnh hơn một phần.

Xuân Nha nói: "Có lẽ là đang trên đường đến, hoặc xảy ra chuyện gì đó nên mới đến trễ, chắc chắn đại công tử sẽ đến!"

Có thật hắn ta sẽ đến không?

Đỗ Phương không dám chắc, thực tế hiện tại nàng nàng ta đã sinh lòng hoài nghi hắn ta.

"Xuân nha sẽ ra bên ngoài trông coi, nương tử cũng nên vào nhà nghỉ ngơi một chút, nếu mà đại công tử đến, Xuân Nha sẽ lập tức vào thông báo cho nương tử."

Mặc dù Đỗ Phương không muốn vào lắm, nhưng nàng ta đã chờ thật lâu, tay chân đều mất hết cảm giác, nếu cứ tiếp tục chờ như vậy, nàng ta cũng không biết mình phải chờ bao lâu mới có thể thấy đối phương.

Có lẽ, mình vào nhà, mặc dù vẫn là đau khổ, nhưng dù sao cũng tốt hơn bây giờ nhiều.

Đỗ Phương cắn môi, đứng dậy về phòng.

Vốn dĩ Tạ Bân đã muốn đến, nhưng vừa mở ra mắt đã thấy con cọp cái ở trước nhà mình, gương mặt u ám, một bộ dáng vẻ oán phụ kia làm cho Tạ Bân thấy mất hết hứng thú.

Hỏi rõ nguyên nhân, mới biết được một thị thϊếp trong viện hắn ta đến thỉnh an nàng ta trễ, Khâu thị liền cảm thấy nàng ta là ỷ sủng mà kiêu, không những giáo huấn nàng ta, còn đến chặn thẳng Tạ Bân.

Trong lòng Tạ Bân còn đang loạn, căn bản không muốn nói chuyện cùng nàng ta, về phần thị thϊếp kia, chỉ bảo Khâu thị tự mình xử lý, nói xong cũng kêu người hầu đến, nhìn dáng vẻ muốn đi ra ngoài.

Khâu thị nhìn trượng phu của mình, trong lòng là vừa tức vừa giận, nhưng nàng ta là một nữ tử thì biết làm thế nào đây?

Tạ Bân muốn đi, Khâu thị cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, chặn Tạ Bân lại, vài ba câu mắng Tạ Bân một trận, Tạ Bân kìm nén lừa giận, cũng không nói chuyện, Khâu thị thấy hắn ta đến cả nói cũng không thèm nói với mình, lập tức khóc òa, khóc lóc nói đi tìm mẹ chồng làm chủ.

Tạ Bân thật sự chán ghét thê tử của mình, chỉ là gia thất Khâu thị mạnh, bối cảnh cũng mạnh, dù Tạ Bân chán ghét nàng ta thế nào đi nữa, cũng không có cách nào bỏ nàng ta.

Khâu thị đi tìm mẹ chồng khóc lóc kể lể, lão nương Tạ Bân nhìn hai phu thê bọn họ cũng thấy đau đầu, mặc dù bà ta cũng thấy phiền con dâu cả, nhưng vẫn phải ra mặt, dạy dỗ Tạ Bân một lúc, coi như là giữ thể diện cho Khâu thị.

Chờ đến Tạ Bân ra khỏi cửa, đã hơn nửa ngày, Khâu thị thấy cuối cùng hắn ta cũng đi, vẻ mặt lại u ám.

"Nương tử, đại công tử đến rồi!"

Xuân Nha vui vẻ chạy một đường vào phòng, nói với Đỗ Phương.

Đỗ Phương lập tức từ trên ghế đứng lên, nàng ta muốn bước nhanh qua, chất vấn hắn ta, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn được, chỉ chờ Tạ Bân đi vào.

Tạ Bân vào phòng, mấy ngày không gặp, Đỗ Phương tiều tụy hơn nhiều, Tạ Bân cười cười, nói: "Đây là sao vậy? Sao thế, gặp ta nên không vui sao?"

Đỗ Phương nhìn hắn ta vành mắt ửng đỏ, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: "Cuối cùng chàng đã đến.”

Tạ Bân tiến đến muốn ôm nàng ta, lại bị Đỗ Phương tránh đi, Tạ Bân bất đắc dĩ nói: "Ta cũng muốn đến sớm, nhưng con cọp cái trong phủ kia, suốt ngày cứ kiếm chuyện, vừa sáng sớm đã tìm ta gây phiền phức, còn ầm ĩ đến chỗ nương ta, hại ta bị quở trách một trận. Nhưng dù là như vậy, nhưng ta vừa ra khỏi cửa cũng đã lập tức đến đây!"

Đỗ Phương nghe vậy tạm tin lý do thoái thác của hắn ta, chỉ là nhớ đến lời hôm qua của Xuân Nha, trái tim vững lại: "Ngược lại nói thật là êm tai, cũng không biết gần đây bị tiểu yêu tinh nào câu dẫn, nếu không phải ta bảo Xuân Nha vào thành tìm chàng, chỉ sợ chàng không muốn đến gặp ta."

Ánh mắt Đỗ Phương đen nhánh, nhất thời Tạ Bân không dám nhìn vào mắt nàng ta, nhìn thoáng qua liền vội vàng quay sang chỗ khác, một bên nói ra: "Chuyện này, đúng là ta không đúng, ta không nên không đến thăm nàng. Nhưng mà Phương Phương à, ta cũng là có nỗi khổ tâm, dù sao nàng cũng là nương tử của tam đệ, đuổi nàng về nhà, ta là đại bá tử, sao có thể đi quản chuyện này được. Có điều nàng yên tâm, chờ qua ít ngày nữa, đương nhiên ta sẽ tìm cách đưa nàng về."

Đỗ Phương thấy hắn ta vừa rồi né tránh ánh mắt của mình, khóe miệng nhếch lên, có chút mỉa mai: "Mặt mũi của thϊếp đúng là đủ lớn, được đại công tử mong nhớ."

Tạ Bân nghe lời này đều cảm thấy có chút không thoải mái, hắn ta nhíu mày, nhìn Đỗ Phương, sao hôm nay toàn thấy người này, cả người đều là gai.

"Phương Phương, ta biết nàng đã chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng bây giờ ta có thể làm gì đây, dù sao chúng ta cũng không phải là phu thê thật, nếu mà ta giúp nàng nói chuyện, sẽ làm cho người ta sinh lòng hoài nghi.

Sinh lòng hoài nghi?

Đỗ Phương cười lạnh một tiếng, lúc đến hôm nay, nàng ta đã không còn là Đỗ Phương ngốc nghếch đơn thuần như trước kia nữa.

Kìm nén sự bất mãn ở trong lòng, mặc dù hạt giống nghi ngờ nảy mầm trong lòng đang mọc lên như rơm rạ, nhưng Đỗ Phương cũng nhịn được, nàng ta bình tĩnh lại, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng, nói: "Xuân Nha, chuẩn bị thịt rượu đi lên, ta đói rồi."

Lên đồ ăn, Đỗ Phương còn cùng Tạ Bân dùng cơm, hôm nay Tạ Bân chỉ cảm thấy Đỗ Phương rất kỳ lạ, nhưng rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào thì không nói được.

Nghĩ đến có lẽ khoảng thời gian này đã ăn nhiều khổ sở, tính tình tam đệ cổ quái, tức giận sẽ rất lâu, cái loại người kia, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ một người.

Trong bữa ăn, Đỗ Phương đổ đầy hai chén rượu, vốn dĩ nàng ta muốn hỏi thẳng, nhưng vẫn không tiện hỏi.

Chuốc say chính mình, đến lúc đó hỏi lại, tránh khỏi mình quá tỉnh, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cho trong lòng bớt thống khổ.

Rượu rất cay, Đỗ Phương ho khan vài tiếng, Tạ Bân cười nói: "Nàng uống chậm một chút, không có cướp cùng nàng đâu."

Tạ Bân cũng uống hai chén, Đỗ Phương lại rót đầy cho hắn ta, nàng ta đã uống bốn năm chén rượu, một chén rượu này, nàng muốn uống giao bôi với hắn ta!

"Tạ Bân, chén rượu này, chúng ta uống chén rượu giao bôi được không?"

Uống quá nhanh, trên mặt nàng đã có chút ửng hồng, có hơi men say, cặp mắt ướŧ áŧ kia nhìn mình, sao Tạ Bân có thể tàn nhẫn cự tuyệt, hắn ta gật đầu: "Được rồi, nàng muốn thế nào thì thế đó."

Hai người uống rượu giao bôi giống như phu thê thật sự, Đỗ Phương dựa vào bờ vai của hắn ta, cười nói: "Một ngày này, không biết thϊếp đã suy nghĩ bao lâu, từ lúc bắt đầu thϊếp biết chàng, thϊếp liền nghĩ, nếu thϊếp có thể gả cho chàng thì tốt biết bao nhiêu. Trí Viễn, thϊếp muốn vĩnh viễn ở bên huynh, thϊếp không muốn để ý tới những cái kia, chỉ cần có thể ở bên chàng. Nhưng thϊếp biết mãi mãi không có khả năng đó, chàng đã có thê tử, thϊếp cũng có trượng phu, không có cách nào trở thành thê tử của chàng, nhưng cho dù là như vậy, thϊếp nghĩ, mình trở thành nữ nhân của huynh cũng tốt, chỉ cần có thể ngày ngày gặp được chàng, trong lòng thϊếp đã thỏa mãn. Trí Viễn, chàng không nên gạt ta, có được không?"

Nói xong nàng ta đã khóc, nước mắt làm ướt y phục Tạ Bân, nước mắt dán lên làn da lành lặn, dù là lúc trước Tạ Bân nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với Đỗ Phương, nay đối mặt với nữ tử yếu đuối, lại là người ngưỡng mộ mình, thốt ra những lời yêu thương, trái tim Tạ Bân vừa mềm, ôm chặt lấy Đỗ Phương, đương nhiên lại nói một phen thề non hẹn biển.

Tình cảm hai người nồng nàn, lại mây mưa một trận.

Sau đó, Tạ Bân lại cảm thấy cơ thể của nàng ta vẫn có sức hấp dẫn với mình, không bằng tạm thời bỏ qua tính toán trước đó.

Đỗ Phương nhìn chằm chằm trướng đỉnh, ung dung hỏi: "Trí Viễn, những ngày này chàng đã đi đâu vậy? Hôm qua Xuân Nha nói gặp chàng ở trong thành, còn nói..."

Lời còn chưa nói xong, Tạ Bân vươn tay khẽ cầm lọn tóc của nàng ta, nói: "Những ngày này ta ở nhà, trong viện xảy ra chút chuyện, phải xử lý. Hôm qua đi ra ngoài, chính là muốn tìm mấy cái bạn bè cùng nhau đi chơi, cũng coi như là xua đuổi xui xẻo mấy ngày hôm nay. Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

Đỗ Phương nhắm mắt lại, tròng mắt quay tròn: "Không có gì, chính là muốn hỏi một chút, đã lâu không có gặp, thϊếp lại không có ở trong phủ, cũng không biết chàng đang làm những cái gì."

Tạ Bân cười cười ôm nàng ta vào trong ngực: "Ta biết được là nàng đang nhớ ta, ta cũng vậy, Phương Phương, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cách để cho muội trở về lần nữa, nàng cứ kiên nhẫn chờ là được."

Đỗ Phương mở to mắt, vươn tay bắt lấy ngón tay làm loạn của hắn ta, vừa nói: "Thϊếp đã có cách, làm sao để trở về phủ. Chỉ là có một chuyện, nếu không có biết rõ, thì thϊếp thật sự ăn ngủ không ngon. Lần trước thϊếp và chàng nói chuyện, chàng suy nghĩ được như vậy, gần đây thϊếp nghe nói một đường muội Đỗ Tam Nương đã dọn vào thành ở, không những sống trong khổ sở thất vọng, còn sống rất thoải mái."

Nàng ta vừa nói đến lời này, vẻ mặt Tạ Bân không hề buông lỏng chút nào, khẽ nhìn Tạ Bân, nàng ta trông thấy trong mắt hắn ta có chút kinh ngạc, còn có bối rối, chỉ là rất nhanh đã bị hắn ta che dấu lại, trong lòng Tạ Bân cũng không hiểu nàng ta nói những lời này là có ý gì, hôm qua Xuân Nha đã gặp mình, chẳng lẽ là đang thăm dò mình?

Tạ Bân cười nói: "Chuyện đó hả, đương nhiên là ta nhớ kỹ, chỉ là không biết nàng muốn làm gì?"

"Nếu thϊếp nói, thϊếp muốn tìm người chà đạp nàng ta, Trí Viễn có phải cảm thấy thϊếp quá tàn nhẫn không?"

Hai tay Đỗ Phương vòng qua cổ Tạ Bân, trên mặt nở một nụ cười, trong miệng lại thốt ra những lời đến mức phải đáng sợ.

"Cái này à, cũng không biết vị đường muội kia đã làm gì đắc tội với nàng, vậy mà lại nghĩ ra cách như thế."

Tạ Bân khẽ cười một tiếng.

Hắn ta còn đang nghĩ đến làm sao mới có thể đem người vào tay mình, cũng là không phải thật sự muốn nữ nhân kia, chẳng qua là thấy vừa mắt, không chơi đùa đối phương ở trong tay thì không cam lòng, nam nhân của đối phương chỉ là một thợ rèn, chắc cũng sẽ không ra chuyện gì.

Đỗ Phương cười khanh khách, ngón tay đang vẽ vài vòng trước ngực ông ta: "Vậy, nếu thϊếp nói người chà đạp nàng ta, là để chàng làm, chàng có đồng ý không?"

Dù trong lòng Tạ Bân có ngàn vạn suy nghĩ, cũng không ngờ tới nàng ta lại nói như vậy, vốn dĩ Tạ Bân có hứng thú với Đỗ Tam Nương, lúc này đột nhiên Đỗ Phương đưa ra cách này, không bỏ sót biểu cảm hứng thú trong mắt hắn ta: "Vậy, nàng muốn làm cái gì?"

Đây chính là đáp ứng sao?

Đỗ Phương lại cười, mặc dù kết quả như vậy nàng ta đã vô số lần ở trong lòng, nhưng không ngờ đến hắn ta lại dứt khoát như thế, nàng ta tưởng rằng ít nhất Tạ Bân sẽ từ chối, thậm chí là ngăn cản nàng ta, nhưng Tạ Bân cũng không làm như vậy, điều này nói rõ, Tạ Bân cũng không chán ghét Đỗ Tam Nương, thậm chí là có ý, nàng ta không hề bỏ qua biểu cảm trên mặt hắn ta.

Tạ Bân thích chơi nữ nhân, ở trong nử sắc không biết kiềm chế, Đỗ Phương cũng hiểu rất rõ, nếu không phải bởi vì như vậy, Khâu thị cũng sẽ không đề phòng cả ngày, thỉnh thoảng trong viện hắn ta truyền đến vài tin tức xấu.

Đỗ Phương vẫn cảm thấy, mặc dù Tạ Bân thích chơi, có thể đối xử với mình khác biệt, nhưng mà hiện tại, Đỗ Phương chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ như là trò đùa, đang cười nhạo mình, cười mình đã nghĩ mọi thứ quá tốt đẹp.

Đỗ Phương cười khanh khách, đưa tay che con mắt, giờ khắc này, nàng ta không muốn nhìn hắn ta chút nào!

"Thϊếp có thể muốn cái gì chứ, thϊếp đã nói rồi, Trí Viễn, chỉ cần chàng không lừa thϊếp, có thể vĩnh viễn đi theo chàng, thϊếp đã đủ hài lòng. Trí Viễn, nếu thật sự thϊếp giúp chàng có được Đỗ Tam Nương, chàng có bỏ ta đi không?"

Tạ Bân nở nụ cười: "Sao ta có thể bỏ nàng mà đi, trái tim nhỏ của ta..."

"Vậy chàng nói đi, chàng có đồng ý không?"

Tạ Bân gật đầu: "Nếu nàng đã nói như vây, vậy ta liền đáp ứng, quay đầu xử lý nàng ta, xả giận giúp nàng."

Xả giận cho mình?

Quả nhiên lời này làm cho Đỗ Phương thấy cực kỳ khó chịu, chẳng qua nàng ta chỉ thăm dò hắn ta một lần, nếu mà hắn ta từ chối, chắc chắn Đỗ Phương sẽ không còn nghi ngờ hắn ta nữa, nhưng hắn ta lại không hề chần chừ, đồng ý thẳng thừng.

Xuân Nha nói trên đường thấy hai người bọn họ đang nói chuyện, có thể thấy được là thật, có lẽ hai người này đã sớm vừa ý nhau, còn kém gió xuân.

Đỗ Phương lại cảm thấy tức giận, nàng ta vạn lần không nên bất cẩn như vậy, nam nhân, xem ra thật sự không thể tin tưởng.

Tạ Bân được Đỗ Phương yêu cầu, hai người lại nhiệt tình triền miên cùng một chỗ, chỉ là lúc này, hai người đều mang tâm tư riêng.

Tạ Bân ở tới buổi chiều mới rời đi, chờ sau khi hắn ta đi, Đỗ Phương ngồi từ trên giường lên, nàng ta kêu Xuân Nha tới, Xuân Nha bưng một bát canh đen đặc đến, đây là sau khi Đỗ Phương cùng Tạ Bân vui vẻ với nhau sẽ uống, nhưng lúc này nhìn thấy, căn bản Đỗ Phương không hề muốn uống.

Nàng phất phất tay, nói: "Đổ đi, sau này không cần đến thứ này nữa."

Xuân Nha có chút do dự: "Cái này. . ."

"Xuân Nha, ngày đó ngươi nói rất đúng, nữ nhân, quan trọng nhất vẫn là hài tử, nam nhân không đáng tin cậy. Hôm nay ta chỉ lấy Đỗ Tam Nương thăm dò hắn ta, ta nói ta muốn tìm người chà đạp Đỗ Tam Nương, mà người ta muốn chọn là hắn ta, ngươi xem hắn ta nói cái gì, vậy mà hắn ta đáp ứng không hề do dự, trực tiếp đáp ứng. Xuân Nha, lòng ta đau quá, thì ra người nam nhân mà ta thích, lại là một loại người có mới nới cũ, dù nằm trong ngực ta, cũng không biết được hắn ta đang suy nghĩ gì, Xuân Nha, ta mệt mỏi quá, thật đau khổ..."

"Nương tử, nhưng cái chén thuốc này... Nếu mà..."

"Có thì có thôi, dù sao hắn ta cũng là người Tạ gia, còn có thể không nhận sao? Dưới gối Tạ Bân chỉ có hai nữ nhân, đến cái nửa bóng con trai cũng không có, số tuổi này của hắn ta, nam nhân nào mà chẳng có con cái thành đái, trước đó ta đi thỉnh an nương, còn nghe thấy nương đang nói đại tẩu hãy rộng lượng một chút, dĩ hòa vi quý, nối dõi mới là thứ quan trọng nhất. Về phần Tạ Duệ, chúng ta đều không nói, thì sao hắn ta biết có phải là con của hắn ta không?"

Hiện tại Đỗ Phương không hề tin lời Tạ Bân nói, sẽ tìm cách tử để cho mình về Đỗ gia, chẳng qua hắn ta từ chối mình thôi, nếu bọn họ đã không chịu, vậy thì nàng ta đành phải dùng cách của mình rồi, nhà nàng ta không tin tưởng được, nếu đến lúc đó tin tức mang thai của mình bị truyền đi, người của Tạ gia sẽ đến đón mình.

Có điều chuyện này còn cần phải có thời gian, dù sao nguyệt sự của nàng ta mới hết đến mấy ngày, muốn xem có thật sự mang thai không, đến ngày, mà nguyệt sự không đến, dĩ nhiên chính là có! Đỗ Phương có một cách, vì để sớm mang thai một chút, vừa rồi đã nói với Tạ Bân, bảo hắn ta cách hai ba ngày rồi đến.

Tạ Bân vì những lời của Đỗ Phương, có cách chà đạp Đỗ Tam Nương, đương nhiên là nguyện ý đến, đây chính là sự khác nhau của người mới và người cũ, chưa có vào tay, luôn luôn có nhiều kiên nhẫn hơn.

Xuân Nha nghe nói xong, nhìn ánh mắt Đỗ Phương cũng có chút sợ hãi, nữ nhân này thật đúng là kinh khủng, lúc này mới có bao nhiêu lâu chứ, vậy mà đã nghĩ đến những này, trước kia nàng ta còn cảm thấy Đỗ Phương chỉ là một cái bao cỏ, cái gì cũng không biết, cái gì đều muốn hỏi mình, để cho mình quyết định, nhưng xem ra hôm nay, Đỗ Phương chỉ sợ không phải như vậy, nữ nhân mà độc ác lên, đương nhiên sẽ rất là kinh sợ.

Xuân Nha lập tức nghĩ đến, mình có chỗ nào có lỗi với nàng ta không, nghĩ nửa ngày hình như phát hiện nàng ta không có nắm điểm yếu của mình, thì Xuân Nha mới yên tâm, nàng ta mím môi, nói: "Nếu nương tử đã có tính toán của mình, vậy Xuân Nha sẽ không chuẩn bị những vật này nữa. Chỉ là, nếu nương tử thật sự có, cô gia lại không có ở bên cạnh, đến lúc đó sao có thể giải thích đây?"

Đỗ Phương nhẹ nhàng cười: "Đương nhiên ta có cách, hai huynh đệ bọn đệ không coi ta là người, ta cũng trêu đùa bọn họ một lần!"

Mặc dù tính tình Tạ Duệ nóng nảy, hỉ nộ vô thường, lúc tốt thì rất dễ là nói chuyện, Đỗ Phương muốn để huynh đệ hai người nghĩ rằng đứa trẻ đó đều là của mình, cho nên nàng ta quyết định trong một tháng này, bồi một người, nghỉ ngơi một ngày lại đi chỗ của một người khác, nàng ta sẽ không tin, như vậy mà còn không thể mang thai, thân thể nàng ta không tệ, nguyệt sự mà cũng đúng ngày, rất bình thường, trừ phi hai huynh đệ bọn họ là người ăn hại, nếu không sẽ thành công mang thai.

Đỗ Phương ngồi ở trong thùng tắm rửa, nghĩ đến Đỗ Tam Nương, nàng ta cười khanh khách lên, dáng vẻ kia có mang theo chút dữ tợn, trong miệng Đỗ Phương khẽ nói ra: "Đỗ Tam Nương, ngươi thiếu ta, món nợ này ta sẽ tìm ngươi đòi lại hết! Không biết rằng, chờ ngươi không còn trong sạch nữa, vị hôn phu luôn nghe lời ngươi còn có muốn ngươi nữa không!"

——

Sau khi một nhà Đỗ Tam Nương dọn đến trong thành, lại mời họ hàng đến, thuận tiện thông báo ngày Tam Nương xuất giá, để bọn họ chuẩn bị tốt.

Thời gian đã chọn xong, ngược lại Đỗ Tam Nương có chút thẹn thùng, cứ qua một ngày, nàng liền có chút lo lắng, cũng là không phải không vui vẻ, chỉ là đây là lần đầu thành thân, loại tâm tình này nàng rất khó miêu tả.

Đỗ Tam Nương thỉnh thoảng cũng đến Trác gia thăm hỏi Bạch Chỉ, từ sau khi biết tâm tư của Bạch Chỉ, Đỗ Tam Nương rất tiếc cho mối tình đơn phương này, Trác tiên sinh Trác gia vào ban ngày phải đến nha môn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều vào trong tay Bạch Chỉ, cũng may trưởng nữ Trác gia rất hiểu chuyện, nhưng dù như vậy, Bạch Chỉ cũng rất bận rộn.

Đỗ Tam Nương đi qua khi nàng ấy rảnh, một bên trò chuyện với Bạch Chỉ, để nàng ấy cũng thoải mái, không muốn có áp lực quá lớn, có khi cũng giúp nàng ấy trong coi nhu tử Trác gia, Đỗ Tam Nương đến nhiều lần, hình như Phúc Oa đã quen nàng, hiện tại không còn xấu hổ như trước đó nữa, cũng đòi nàng ôm.

Bây giờ Đỗ Phong ở trong nhà, ban ngày Trác tú tài bận rộn nhiều việc, có đôi khi trở về trễ, cửa thành đóng sớm, cho nên hắn phải làm xong bài tập thật sớm, chờ có thời gian rảnh thì đi tìm Trác tú tài.

Dần dà, người trong nha môn đều biết Trác tiên sinh có một học sinh vừa hiếu học lại thông minh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến tháng 5, qua mấy tháng nữa, Đỗ Tam Nương sẽ phải xuất giá, trong lòng nàng có chút hốt hoảng, cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì, gần đây cứ thấy Lục Trạm, nàng đều cảm thấy dường như mình có hơi sợ gặp hắn.

Vào giữa tháng 5, ngày hôm đó theo lý là Tạ Bân đến gặp Đỗ Phương, Tạ Bân trở nên hơi mất kiên nhẫn, hắn ta cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thời gian trên người Đỗ Phương, nhưng Đỗ Phương nói có cách lừa tiểu nương tử Đỗ Tam Nương kia đến, nhưng lại không hề ra tay, dù tính tình Tạ Bân nhẫn nại như thế nào đi nữa, nghĩ đến hai nhà kết thù kết oán đã lâu, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng cái này cũng đã trì hoãn quá lâu rồi.

Sau khi Tạ Bân đến ngô đồng uyển, chờ Đỗ Phương một lúc, mới thấy Đỗ Phương đi đến, vẻ mặt Tạ Bân rất là khó coi, mở miệng hỏi: "Nàng đi đâu vậy, sao muộn như vậy mới đến"

Đỗ Phương đi rất chậm, hai tay vô tình hay cố ý đặt ở trước bụng của mình, đã giải quyết xong tâm nguyện của nàng ta, vài ngày trước đó đã có ý nghĩ này, chỉ là nàng ta không dám chắc, mãi cho đến nguyệt sự đã chậm trễ rất nhiều ngày, nàng ta mới chạy đi tìm đại phu, hỏi một chút đúng là mang thai.

Đỗ Phương thở phào nhẹ nhõm, mặc dù nàng ta không biết rốt cuộc đứa nhỏ này là của ai, nhưng dù sao cũng đều là của hai huynh đệ bọn họ.

Trước đó vài ngày, Đỗ Phương đã tốn rất nhiều thời gian và công sức cầu xin Tạ Duệ ở trong cửa tiệm hồi tâm chuyển ý, chỉ là Đỗ Phương cũng không muốn lập tức về Tạ gia, nói cha mẹ còn đang tức giận, Đỗ gia bọn họ đã gây phiền phức lớn cho Tạ gia như thế, làm mất hết thể diện Tạ gia, nên nàng ta tạm thời không muốn trở về, chọc cho cha mẹ phải thương tâm.

Nàng ta còn nói, gần đây mình đang điều dưỡng thân thể, đại phu nói có thể thụ thai, Tạ Duệ nghe thấy cái này, dù cơn tức lớn như thế nào cũng phải tiêu tan, đương nhiên lại cùng Đỗ Phương cực kỳ ân ái.

Không có ở cạnh nhau mỗi ngày, Tạ Duệ đối Đỗ Phương càng yêu mến hơn, nhưng trái tim Đỗ Phương đã bị hai huynh đệ này tổn thương đến tan nát, bây giờ nàng căn bản cũng không muốn tin lời nói nào của bọn họ, nhiều lời tâm tình, cũng không sánh nổi lợi ích, cũng kém hơn nhiều với cục thịt trong bụng này.

Đỗ Phương nhìn gương mặt đen thôi của Tạ Bân, cười nói ra: "Đây là sao vậy, ai chọc chàng tức giận thế? Lại tức đến như vậy."

Tạ Bân thấy nàng ta còn lòng vòng với mình, quả nhiên là tức giận đến thở hổn hển, vốn dĩ hắn ta cũng không phải là người tốt tính gì, chẳng qua trước kia là lấy lệ thôi, lúc này Đỗ Phương lại trêu chọc mình lần nữa, Tạ Bân tức giận ra mặt, hắn ta đứng dậy, nhìn chằm chằm Đỗ Phương nói: "Chuyện trước đó nàng nói, nàng nghĩ sao rồi"

Đỗ Phương nghe xong, khóe miệng khẽ cong lên, không ngờ đến cuối cùng hắn ta vẫn hỏi, nàng ta còn tưởng rằng hắn ta sẽ không nói ra miệng đâu, những ngày này cũng không phải là không thấy hắn ta do dự, nhiều lần hắn ta muốn nói ra, nhưng vẫn là kìm nén lại, xem ra bây giờ không thể nhịn được nữa rồi.

Đỗ Phương cười cười, nói: "Chuyện gì, chàng cứ nói, không nói thì sao thϊếp biết là chuyện gì, không phải chàng đã từng nói với thϊếp, ở bên ngoài chúng ta giống như những cặp đôi phu thê bình thường, phải thẳng thắn với nhau, có cái gì thì nói cái đó."

Tạ Bân bị nàng ta làm nghẹn lời, hắn ta nhìn Đỗ Phương, cảm thấy nàng ta có phải đang cố ý đùa bỡn mình không!

"Đỗ Phương, trước đó nàng nói đến chuyện Đỗ Tam Nương, chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ đã tiến triển ra sao rồi?"

Tạ Bân vẫn hỏi ra.

"Đỗ Tam Nương?"

Đỗ Phương cười nhẹ, bây giờ nàng ta đã không còn là nữ nhân suýt chết vì Tạ Bân phản bội, nhưng Đỗ Phương cảm thấy, có lẽ mình đã chết qua một lần, hiện tại còn sống, chỉ là một cái xác không hồn, Đỗ Phương hoạt bát trước kia đã bị bọn họ bóp chết.

"Đỗ Tam Nương có thể có chuyện gì chứ, đúng lúc nàng ta rất là tốt! Nghe nói sắp thành thân, chính là người thợ rèn ở ngoài thành, trước đó Xuân Nha còn thấy một nhà nhị thẩm nhà ta ở trong thành, ở trong cửa tiệm mua vải vóc, chắc là muốn mua y phục mới, cũng đúng, dù sao Đỗ Tam Nương xuất giá cũng là một chuyện tốt, một nhà lão nhị cũng không thể ăn mặc quá keo kiệt, nếu không chẳng phải quá mất mặt.”

Tạ Bân nghe nàng ta nói vậy, lại căn bản không hề nghe lọt câu nào, tức giận đến siết chặt nắm đấm, nếu không phải kiềm chế lại, thật sự muốn tiến lên đánh như Tạ Duệ.

Đỗ Phương nhìn dáng vẻ muốn ăn thịt người của hắn ta, mặc dù đây là lần đầu tiên nàng ta thấy bộ dạng này của hắn ta, nhưng nàng ta đã thấy qua rất nhiều lần trên người Tạ Duệ, căn bản không còn xa lạ gì, thật đúng là buồn cười, hai huynh đệ này luôn thấy ngứa mắt nhau, ngược lại dáng vẻ tức giận như từ một khuôn đúc ra, đều dữ tợn như vậy, nghiến răng nghiến lợi như thế.

"Sao thế, đây là Trí Viễn muốn đánh ta sao?"

Tạ Bân hít sâu một hơi, buông lỏng thân thể của mình, bỏ qua một bên, cau mày nói: "Lời mà trước kia nàng nói, Đỗ Phương, nàng sẽ không quên chứ?"

"Đúng vậy, thϊếp chính là quên rồi, nếu hôm nay huynh không có nói, thϊếp thực sự quên còn có chuyện này!"

Tạ Bận giận dữ, bàn tay đã buông lỏng giờ lại nắm thành quyền: "Đỗ Phương, nàng đừng có đi quá xa!"

Xuân Nha thấy hai người bọn họ vừa gặp mặt đã ầm ĩ, lập tức ra đứng trước mặt Đỗ Phương, đỡ Đỗ Phương ngồi xuống, một bên nói: "Đại công tử, người cũng thật là, sao có thể tức giận với nương tử nhà nô tỳ? Một lòng hảo tâm của nương tử nhà ta đã trở thành vô dụng rồi, vì ngài, mà nưỡng tử nhà nô tỳ bí quá hoá liều, mạo hiểm mặc kệ bị người ta nghi ngờ, mà hoài thai cho người, còn ngài thì lại nhắc đến nữ nhân khác trước mặt nương tử, Đại công tử, ngài có còn là người không? Ngài làm như thế, thật sự khiến cho nương tử nhà ta đau lòng!"

Tạ Bân có chút sững sờ, hắn ta lại nhìn chằm chằm Đỗ Phương, hai tay Đỗ Phương để ở phía trước bụng, một mặt nói ra: "Xuân Nha nói không sai, mấy ngày này thϊếp thấy hơi không thoải mái, nguyệt sự đã chậm trễ rất nhiều ngày, ban đầu thϊếp tưởng mình đã bị bệnh gì, liền đi tìm đại phu, đại phu nói thϊếp đã mang thai!"

Dù Tạ Bân khốn nạn, bởi vì Đỗ Phương chậm chạp không chịu làm tròn lời hứa, làm cho hắn ta rất là tức giận, nhưng lúc này nghe Đỗ Phương nói đã mang thai, đầu tiên là Tạ Bân sợ đến ngây người, tiếp theo lại không che giấu được sự vui vẻ, lập tức tiến lên, trên mặt mang theo nụ cười, vươn tay ra đặt trên bà vai Đỗ Phương, một bên nói ra: "Phương Phương à, nàng đừng nóng giận, ta chính là đồ khốn, vừa rồi nói lung tung, nàng tuyệt đối đừng có tức giận!"

Nói xong Tạ Bân lại hỏi: "Phương Phương... Cái này. . . Đứa nhỏ này, xác định là của ta sao?"

"Đại công tử, lời này của ngài thực sự làm cho người ta đau lòng, những ngày này, nương tử nhà nô tỳ cũng chỉ gặp ngài, không phải của ngài thì là của ai đây? Chẳng lẽ ngài nghĩ ngoại trừ ngài, nương tử nhà nô tỳ còn có những người khác, cô gia còn đang giận nương tử nhà nô tỳ, ngài thấy đó hiện tại ngài ấy còn chưa muốn nương tử trở về, không phải của Đại công tử thì còn có thể là ai đây?"

Xuân Nha bất bình giùm cho Đỗ Phương.

Đỗ Phương mím môi, ung dung nhìn Tạ Bân: "Chẳng lẽ chàng không muốn nhận đứa bé này sao? Dù chàng thật sự không muốn nhận nó, cũng được, vậy ta nhận, dù Tạ gia các người muốn bỏ ta, ta cũng phải sinh đứa nhỏ này ra!"

Tạ Bân vội vàng nói: "Cô nãi nãi của ta ơi, nàng cũng đừng giận ta, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, là ta không biết nói chuyện, nàng tuyệt đối đừng có tức giận, nếu nàng thật sự không vui, đến, muội đánh ta đi, đánh ta thì nàng sẽ không còn không vui nữa!"

Đỗ Phương nhìn hắn ta, lại cười cười, một mặt nói ra: "Hừ, thϊếp còn lâu mới đánh chàng, chàng da dầy thịt cứng, đánh chàng làm tay thϊếp đau! Sau này sinh nhi tử ra, bảo nó đánh chàng."

Nghe thấy hai chữ nhi tử này, trái tim Tạ Bân như muốn yan chảy, hắn ta thành thân nhiều năm như vậy, dưới gối chỉ có hai cái tiểu nha đầu, làm gì thấy bóng dáng nhi tử nào, ngày thường Khâu thị ngang ngược, ở trong viện gϊếŧ hại những hài tử chưa ra đời của hắn ta, nhưng chờ khi hắn ta biết tin, đều đã chậm, nhưng dù như thế, không có chứng cứ, hắn ta cũng không làm gì được nàng ta.

Bây giờ đã tốt rồi, Đỗ Phương mang thai, nếu thật sự Đỗ Phương sinh ra con trai, nguyện vọng hắn ta cũng coi như đã đạt thành tâm nguyện, chỉ cần là nhi tử của hắn ta, đương nhiên về sau hắn ta sẽ có cách để hài tử đến đại phòng, đến lúc đó dù Khâu thị ầm ĩ như thế nào, gia đình nàng ta cũng đã hết cách.

Tạ Bân sướиɠ đến phát điên, đã lâu rồi hắn ta không có vui vẻ , cảnh tượng này như là lần đầu tiên hắn ta làm cha, khi đó hắn ta chờ mong hài tử Khâu thị, nhưng cuối cùng lại sinh ra một nữ nhi, đứa bé thứ hai vẫn là nữ nhi, nhưng Khâu thị vì cái thai khó sinh kia, cơ thể bị tổn thương, đã rất nhiều năm không còn mang thai nữa.

Đỗ Phương nhìn hắn ta vui đến phát điên, cười nói: "Lời mà chàng vừa nói, còn có muốn thϊếp làm không?"

Vẻ mặt Tạ Bân tràn đầy xấu hổ, mặc dù hắn ta háo sắc, nhưng trước mặt là con của mình, đương nhiên là hài tử quan trọng hơn, lại nói hắn ta cũng không đến mức là không phải nữ nhân kia là không được, chẳng qua là cảm thấy dáng dấp tiểu nương tử kia đẹp mắt, lòng ngứa ngáy mà thôi.

Tạ Bân nói: "Phương Phương, nàng đừng có giận ta, ta thật là khốn nạn, nói lung tung đâu không."

Nói xong Tạ Bân còn đánh vào miệng của mình, Đỗ Phương nhìn dáng vẻ này của hắn ta, lại cười cười, ngón tay trên bàn đánh nhịp, nói: "Chuyện mà ta đã hứa với chàng, đương nhiên chắc chắn sẽ làm, chỉ là những ngày này vì thϊếp chưa nghĩ ra được cách nào, chàng cũng biết mối quan hệ của hai nhà chúng ta, ầm ĩ thành như vậy cũng không tiện qua lại, cuối cùng chính là dĩ nhiên vì chuyện hài tử, mặc dù thϊếp hận Đỗ Tam Nương, nhưng so với con của thϊếp, một sợi tóc của nàng ta cũng không sánh nổi! Có điều bây giờ ta có chủ ý, hôn sự của Tam Nương sắp đến gần, mượn lý do này, ngược lại thϊếp có thể đến một chuyến, dù một nhà nhị thúc hận nhà thϊếp, nhưng thϊếp đi, cũng không đến mức ông ấy trút giận lên ta. Chàng cứ yên tâm."

Đương nhiên Tạ Bân vô cùng khôn xiết, luôn nói có thê tử như thế thì còn cầu mong gì nữa! Khóe miệng Đỗ Phương mỉm cười, chỉ là nụ cười kia nói thế nào cũng có vài phần châm chọc.

Tạ Bân ăn cơm trưa xong mới đi, trước khi đi nói mình nhất định sẽ nghĩ cách để người nhà cho nàng ta trở về.

Đỗ Phương nhìn Xuân Nha, nói: "Xuân nha, ngươi xem đi, nam nhân chỉ là một lũ khốn, ngươi đối với hắn móc tim móc phổi, hắn làm như không thấy. Nhưng ở trước mặt nữ nhân xinh đẹp, ở trước mặt nhi tử, cũng không quan trọng bằng con trai."

Nói không đau lòng là không thể, nhưng nàng ta đã lựa chọn con đường này, thì sẽ không hối hận, bây giờ có hối hận đi nữa nàng ta cũng hết con đường sống! Đứa bé này, ngay cả chính nàng ta cũng không biết rốt cuộc là của ai, chỉ có thể nói hai người huynh đệ bọn họ có thể là phụ thân của đứa trẻ nỳ.

Cũng được, chờ hài tử sinh ra, đã là người của Tạ gia, vậy dĩ nhiên là lớn lên giống người của Tạ gia rồi.

Đỗ Phương ăn cơm trưa, lại nghỉ ngơi một lúc, liền dẫn Xuân Nha đi tìm Tạ Duệ, Tạ Duệ đang bận rộn trong cửa hàng, trông thấy nàng tới, liền chạy đến cười nói: "Trời nóng như vậy, sao nàng lại tới đây, cũng không ngồi kiệu đến."

Mấy ngày này, tình cảm của hai người đã tốt lên rất nhiều, Tạ Duệ không hề có nổi giận Đỗ Phương, hắn ta chính là một người như vậy, dù là về sau biết được việc làm của mình quá đáng, cũng không bỏ thể diện xuống đi năn nỉ Đỗ Phương trở về.

Có điều cũng may về sau Đỗ Phương chủ động đi tìm hắn ta, Tạ Duệ thấy vậy cũng liền thuận theo xuống bậc thang, hai người liền lại tốt đẹp.

Đỗ Phương cười cười, cầm khăn sạch lau nhẹ trán, một bên nói: "Thϊếp không sao, đường đi có chút xíu thế, thϊếp alm2 gì có yếu ớt như vậy."

Tạ Duệ lại cười lên, cầm tay Đỗ Phương kéo nàng ta vào phòng, một bên lại nói ra: "Đúng, đúng, nương tử nói rất đúng. Ta lập tức để cho người đi mua một ít thức ăn tới..."

Xuân Nha cười nói: "Cô gia, hiện tại nương tử nhà nô tỳ, chỉ sợ là đồ bình thường không ăn được đâu!"

"Ồ?"

Tạ Duệ hơi kinh ngạc: "Sao có thể, nương tử nhà ngươi mới không phải là loại người kén ăn đâu."

Tạ Duệ thích điểm này nhất của Đỗ Phương, trên phương diện ăn uống nàng ta không hề bắt bẻ, so với muội muội của mình, quả thực là tốt hơn nhiều.

Suy nghĩ của Tạ Duệ cũng không có gì kỳ lạ, vốn dĩ hắn ta xuất thân từ một đại gia đình, vừa ra đời muốn cái gì có cái đó, phủ Tạ gia càng là cái gì cũng có, nhưng gia cảnh nhà Đỗ Phương kém hơn nhiều Tạ gia, cho nên sau khi đến Tạ gia, Đỗ Phương nhìn bữa ăn Tạ gia lúc nào cũng thịnh soạn, rất là thích.

Xuân Nha đảo tròng mắt, nhìn Đỗ Phương một chút, thấy Đỗ Phương chỉ cười, đưa tay sửa sang nếp váy, cũng không có ý ngăn lại, lúc này Xuân Nha mới cười nói: "Cô gia, Xuân Nha báo tin vui cho cô gia, hôm nay nương tử nhà nô tỳ không thoải mái, đi tìm lang trung, nói là phu nhân nhà chúng ta mang thai, vừa nghe được tin, nương tử liền nói muốn đi qua tìm cô gia, Xuân Nha muốn cản cũng không được!"

Tạ Duệ kinh ngạc lập tức nhảy dựng lên, nhìn Đỗ Phương từ trên xuống, vội vàng hỏi: "Thế nào rồi, thế nào, có chỗ nào không thoải mái, nàng phải nói ra, không thể cậy mạnh."

Vừa nói lại kêu người đến, để bọn họ đi tìm đại phu hỏi một chút, phụ nhân mang thai có thể ăn gì, người trong cửa tiệm thấy đông gia nói vậy, liền nhao nhao chúc mừng, lại nhanh đi tìm đại phu.

Mặt Tạ Duệ mang nheo nụ cười ngây ngô, hắn ta nhìn vào bụng Đỗ Phương mặc dù nhìn không ra có khác gì với ngày thường, nhưng hôm nay biết ở đó có một đứa bé, mình sắp được làm phụ thân, về sau cũng có người nối dỗi, Tạ Duệ liền cực kỳ cao hứng.

Tạ Duệ ở trong phòng đi tới đi lui, quả thực hắn ta rất là vui, không có cách nào khống chế tâm tình của mình, cứ qua vài chung trà, hắn ta liên tiếp nhiều lần hỏi Đỗ Phương có chỗ nào không thoải mái không, nếu là muốn ăn cái gì, cứ mở miệng nói.

Đỗ Phương khẽ lắc đầu: "Thϊếp rất khỏe, không có chỗ nào không thoải mái, ngược lại là chàng, đừng có đi tới đi lui vậy, đầu thϊếp choáng."

"Được, được, được, ta không đi nữa, nàng mau nằm xuống đi, nếu không ta đi tìm đại phu đến xem cho nàng."

Đỗ Phương hừ một tiếng, méo miệng lại nói: "Thϊếp chỉ là bị chàng đi tới đi lui làm cho choáng đầu, lại không phải bị bệnh."

Xuân Nha ở bên cạnh cười lên, lúc này Tạ Duệ mới phát hiện bên cạnh có người ngoài, có chút bực bội nói: "Ngươi xuống trước đi, ta cùng nương tử nhà ngươi nói chuyện."

Xuân Nha nhìn qua Đỗ Phương, Đỗ Phương khẽ gật đầu, "Xuân Nha, ngươi lui xuống trước đi."

Xuân Nha từ trong phòng ra, nụ cười trên mặt lại biến mất, thật sự là cực kỳ tức giận, lần này Đỗ Phương mang thai, chỉ có nàng ta được chỗ tốt, không nói đến chính mình chạy việc vặt mệt muốn chết, còn chẳng có chỗ tốt nào!

Tạ Duệ cùng Đỗ Phương nói chuyện ở trong phòng, bây giờ Đỗ Phương mang thai, đương nhiên Tạ Duệ đối xử với nàng ta khác với trước kia, bây giờ nói ánh mắt hắn ta, cũng thành tâm can.

Tạ Duệ rất kiên quyết nói muốn đón Đỗ Phương trở về, không thể tiếp tục tại để nàng ta ở Đỗ gia, bây giờ trong bụng nàng ta có hài tử, người trong nhà cũng không dám lại phản đối.

Vốn dĩ Đỗ Phương nghĩ dựa vào việc mình mang thai mà để cho mình đường đường chính chính về Tạ phủ, đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của Tạ Duệ.

Tạ Duệ sướиɠ đến phát điên rồi, nhìn chằm chằm vào bụng Đỗ Phương, nghĩ đến nếu Đỗ Phương có thể sinh con trai cho hắn ta, vậy hắn ta chính là được nở mày nở mặt! Cái này, chính là hơn đại ca một đầu rồi.