Chương 122: Huynh ấy sẽ không giờ trò của mấy công tử phong lưu đâu

Trong khoảng thời gian ở Dương gia, trong lòng Đỗ Tam Nương vẫn luôn nghĩ về việc muốn vào trong thành, nàng không biết cái nhà trong thành kia đã sửa như thế nào rồi, nhưng điều quan trọng nhất là, nàng đã không gặp người kia mấy ngày rồi, trong lòng rất là nhớ nhung. Bây giờ đang ở trong nhà người khác, không được tiện bằng nhà mình, đặc biệt điều làm Đỗ Tam Nương không chịu được, là thói quen lôi thôi lười nhác của mợ, nướ© ŧıểυ và phân của các gà vịt, gia súc có khắp nơi ở trong viện, cũng không thấy bà ta dọn dẹp, xung quanh bếp lò trong nhà bếp đều bị phủ một lớp bụi, cũng không chú ý đến đồ ăn trên đó, mặc dù Đỗ Tam Nương không phải là người thích mắc bệnh sạch sẽ, nhưng nhìn rất khó chịu nên cẩn thận quét dọn. Khi Dương thị trở về, nghe nữ nhi chịu khó ở nhà mẹ đẻ như thế, trên mặt mừng rỡ, nhưng rốt cuộc cũng đau lòng nữ nhi, thầm bảo nàng không cần phải chịu khó như vậy, dù sao bọn họ cũng không ở đây lâu nữa.

Đỗ Tam Nương hỏi chuyện sửa phòng, thực ra trong lòng lại muốn biết chuyện liên quan đến Lục Trạm, chỉ là nương nàng cũng không biết là vô tình hay là cố ý, quả thực rất ít nói đến hắn, có nói thì nói nhiều nhất là hắn chịu khó, có cái khác thì bà ấy đều không nói, dù lá gan của Đỗ Tam Nương cũng coi như là lớn, nhưng ở trước mặt cha nương, thì nàng vẫn là một nữ nhi ngoan, cho dù có muốn cũng sẽ không chủ động hỏi thăm Lục Trạm.

Ở Dương gia nửa tháng, mặc dù nhà mới còn có nhiều chỗ chưa sửa xong, nhưng Dương thị đã không còn kìm nén sự kích động trong lòng, đã sớm mong chờ đi vào ở, tìm người xem ngày để cất nhà mới, rồi dẫn người nhà vào thành, vừa cười nói chờ phòng ở hoàn toàn sửa xong, sẽ bảo họ hàng trong nhà đế ngồi chơi.

Đỗ Tam Nương ngồi trên xe, cha nàng lái xe, Tứ Nương dựa vào Dương thị, liên tiếp hỏi nhiều lần, hỏi bọn họ có thật sự sẽ chuyển vào nhà mới ở không. Dương thị cười gật đầu, suy nghĩ Đỗ Tam Nương đã sớm bay xa, nghĩ đến đợi chút nữa là được gặp hắn, trong lòng lại nhịn không được nhảy nhót, nàng nghĩ có lẽ nàng thích hắn nhiều hơn trước kia.

Lúc vào trong thành, thời gian còn sớm, Dương thị vào thành mua mấy cân thịt, cùng với vài thứ khác, rồi vui vẻ đi đến nhà. Hôm nay trong viện không có sư phụ làm việc, rất yên tĩnh, tường viện cũng đã được củng cố, không còn cảm giác rách nát tiêu điều như trước đó, chỉ là còn chưa kịp quét dọn, phòng có chút bẩn, nhưng mọi người lại nhìn xem chẳng có điểm nào để chê.

Lục Trạm cũng đã đến sớm, hai ngày trước hắn nghe nhạc mẫu nói sẽ chuẩn bị khai hỏa, hôm nay hắn cố ý dậy thật sớm, nghĩ đến đã lâu không có gặp Tam Nương, trong lòng vừa kích động vừa khẩn trương, vì muốn ở trước mặt nàng biểu hiện một chút, cố ý mặc một bộ y phục sạch sẽ, tối hôm qua tắm rửa gật đầu, râu ria trên mặt cũng cạo qua, Tam Nương thích nhìn dáng vẻ sạch sẽ của hắn, lại không thích nam nhân cằm toàn là râu. Chờ khi hắn chuẩn bị xong hết, nhìn cái bóng của mình trong nước thấy rất hài lòng, lúc này mới phát hiện thời gian đã không còn sớm, Lục Trạm vội vàng đến Đỗ gia, bước chân hắn đi trên đường rất nhanh, tâm tình vui vẻ, trong mắt đều mang theo ý cười, góc cạnh sắc bén được mài hết, gương mặt quá anh tuấn uy vũ kia trở nên dịu dàng rất nhiều.

Đỗ Tam Nương nhìn hắn đứng ở đó, thấy bọn họ đi đến, hắn hấp tấp bước nhanh về phía bọn họ. Đã không gặp một thời gian, Đỗ Tam Nương nhìn gương mặt hắn, phát hiện hình như hắn càng ngày càng đẹp trai hắn, gương mặt này thật sự là càng thấy càng có ý vị, Đỗ Tam Nương cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, nàng giả vờ bình tĩnh nhìn hắn, phát hiện bộ y phục trên người hắn là do mình làm, ngay cả đôi giày trên chân cũng vậy, trong lòng Đỗ Tam Nương càng cao hứng.

Dương thị nhìn Lục Trạm, cười nói: "Vừa vào trong thành mua vài thứ, nên trễ một chút, Trạm ca chờ lâu rồi đúng không."

Lục Trạm cười một tiếng, lộ ra một hàng răng trắng ngay ngắn: "Nương, con cũng vừa đến."

Dương thị cười cười, xuống xe, lại bắt đầu thu xếp đồ trên xe, Tứ Nương ở bên cạnh ngọt ngào gọi một tiếng "Tỷ phu", Lục Trạm giúp đỡ lấy đồ trên xe, một bên lại nhìn Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương mỉm cười nhìn hắn, ngược lại Lục Trạm có chút không được tự nhiên.

Vào phòng, Dương thị bận rộn lấy quét dọn phòng, Đỗ Tam Nương phụ trách đến phòng bếp nấu cơm, mặc dù trong lòng Lục Trạm muốn tìm Đỗ Tam Nương nói chuyện, nhưng cha nương đều ở đây, hắn cũng không dám lộ liễu quá, liền muốn giành làm việc. Dương thị cười cười đẩy hắn ra ngoài: "Làm gì có nam nhân nào làm việc nhà của nữ nhân, đi, ra nói chuyện với cha con đi."

Lục Trạm đến nói chuyện với Đỗ Hoa Thịnh, vốn dĩ Đỗ Hoa Thịnh là người ăn nói vụng về, ông cười cười, nói: "Đi tìm Tam Nương đi."

So với Dương thị coi trọng những cái hình thức kia, Đỗ Hoa Thịnh cũng là người từng trải, mặc dù bây giờ cảm xúc mãnh liệt đã phai nhạt, nhưng nhiệt tình lúc còn trẻ kia, ông cũng hiểu rõ, những ngày này, ông thấy Dương thị cố ý ngăn không cho hai người họ gặp mặt, trong lòng có ý thương cảm Lục Trạm, lúc này ngược lại là cố ý để Lục Trạm tìm Tam Nương trò chuyện.

Lục Trạm nghe nhạc phụ nói, rất là cảm kích, hắn cũng không khách khí, sau khi nói vài câu, liền đi tìm Tam Nương. Thấy Tam Nương đang bận rộn trong phòng bếp, Lục Trạm cảm thấy những ngày trái tim trống rỗng đã được lấp đầy, cuối cùng hắn lại kiên định: "Tam Nương..."

Đỗ Tam Nương nghe tiếng, quay đầu lại nhìn, thấy Lục Trạm đứng ở cửa, cười nói ra: "Làm sao sống chỗ này tới? Ngươi không có giúp đỡ làm việc?"

Nhìn xem nàng nói cười yến yến mặt, lục trạm nhếch miệng cười nói: "Vốn dĩ ta muốn làm, nương không cho ta giúp, là cha bảo ta đến đây tìm muội."

Nghe lời này, Đỗ Tam Nương phốc cười một tiếng, ngược lại nàng không nghĩ đến, người cha chất phác thành thật kia của nàng lại bảo hắn đến tìm nàng, những ngày này, mặc dù Dương thị không có nói rõ, nhưng Đỗ Tam Nương cũng đoán được mấy phần tâm tư của bà, cũng chỉ có thể than thở một tiếng ở trong lòng, nhưng so với những người khác, Dương thị cũng quá khoan dung với nàng rồi.

"Vậy huynh vào đi, còn đứng ở ngoài cửa làm gì." Đỗ Tam Nương nhẹ nhàng nói, lại nhìn hắn một cái, đuôi lông mày ở khóe mắt đều là vô hạn phong tình.

Trái tim trong ngực Lục Trạm nhảy ầm ầm, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, có chút không biết làm sao.

Thấy hắn còn chưa đi vào, Đỗ Tam Nương cười nói: "Sao còn đứng ngốc ở đó."

Lúc này Lục Trạm mới cười hì hì, vẫn là như trước kia, nàng nấu cơm, hắn ngồi ở phía sau lòng bếp nhóm lửa, vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, dường như là muốn đòi lại những ngày chịu nỗi khổ tương tư.

Đỗ Tam Nương bị hắn nhìn chăm chú vậy, thì có chút thẹn thùng, nàng cúi đầu, đưa tay buộc một lọn tóc đang xõa xuống sau ót, vừa nói: "Có cái gì thì nói cái đi, cứ im như vậy thật là lạ. Huynh cũng không phải là không biết muội, sao có thể cứ nhìn người ta thế."

"Lâu rồi không gặp muội, ta muốn cẩn thận nhìn kỹ muội." Hắn đáp rất là thản nhiên, ngược lại làm cho Đỗ Tam Nương vô cùng ngượng ngùng. Hôm nay thời tiết quang đãng, ánh nắng xuyên qua bệ cửa sổ chiếu vào phòng, vành tai Đỗ Tam Nương được ánh nắng bao lấy, vành tai nho nhỏ thật mỏng, hiện ra đỏ ửng lên, nhìn rất là đẹp, chọc cho Lục Trạm muốn vươn tay ra sờ một cái.

"Lúc này huynh sẽ nói như vậy, chờ sau này ở chung lâu, ta thành phụ nhân có tuổi, khi đó chỉ sợ là bảo huynh nhì ta, huynh cũng chán ghét." Đỗ Tam Nương lẩm bẩm, để che dấu vẻ xấu hổ của mình.

"Làm gì có, sao ta có thể ghét muội chứ." Lục Trạm vừa nói vừa thêm một cây củi vào trong lò bếp, hắn hận không thể cả ngày lẫn đêm đều nhìn nàng, lúc nào nàng cũng ở trước mặt mình.

"Hừ, ta nghe người ta nói, lời nam nhân mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết trèo cây, lúc này ta còn trẻ, huynh mới thấy ta đẹp, chờ ta già, trở nên xấu xí, huynh sẽ còn nói như vậy sao?"

"Theo muội nói, muội mà già đi, vậy chẳng phải ta sẽ già hơn xấu hơn sao, ta còn lớn tuổi hơn muội!"

Đỗ Tam Nương cười cười, dừng lại chủ đề này, lại hỏi mấy ngày hắn như thế nào, còn nói cảm ơn hắn đã đến nhà giúp đỡ.

Dương thị dọn dẹp một lúc, đi ra không thấy Lục Trạm đâu, chỉ nhìn thấy Đỗ Hoa Thịnh trong sân, bà vội đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Trạm Nhi đi đâu vậy?"

Đỗ Hoa Thịnh hướng về phòng bếp, Dương thị thấp giọng nói: "Sao ông để nó đến đó? Tam Nương..."

"Ta nói bà, tuổi càng lớn, quy củ lại càng nhiều, cái này có gì đâu. Hai đứa bọn nó không gặp nhau lâu như vậy, đương nhiên sẽ là có nhiều chuyện muốn nói, ta đây vụng về, ở cùng ta sẽ không thoải mái." Đỗ Hoa Thịnh phản đối lại.

Dương thị vươn tay đánh ông ấy một cái, cắn răng nói: "Cái ông Đỗ Hoa Thịnh này, sao lại để hai đứa nó tự mình ở chung với nhau chứ? Cô nam quả nữ, nếu mà..."

Đỗ Hoa Thịnh ngắt lời: "Bà suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy, nghĩ đi đâu thế, Trạm ca là loại người như vậy sao?"

Đỗ Hoa Thịnh không tin Lục Trạm sẽ chiếm tiện nghi nữ nhi của mình, lại nói dưới mí mắt của mình, còn sẽ xảy ra chuyện gì sao.

Dương thị chỉ có thể thở phì phò trừng mắt Đỗ Hoa Thịnh, vốn dĩ bà cũng không tin, nhưng hôm đó Lục Trạm ở trong nhà mình, bà lo chăm sóc cho Đỗ Hoa Thịnh, cũng không lo được cho những người khác, chờ bà tỉnh lại, đi ra nhà xí một chuyến, bà thấy đã trễ như vậy, Tam Nương không có ở trong phòng, trong phòng bếp lại có đèn, cửa lại đóng, lúc đó bà ấy cũng không biết suy nghĩ như thế nào, ban đầu chỉ muốn đi qua bảo bọn họ ngủ sớm, ai ngờ thấy bọn họ không hề nói chuyện, còn lại làm chuyện thân mật của giữa phu thê.

Lúc ấy Dưng thị vừa khϊếp sợ vừa xấu hổ, còn lại có chút tức giận, bà không có xông vào, một là sợ làm cho hai người khó xử, hơn nữa trong nhà có nhiều người như vậy, nếu mà đánh thức người bên ngoài, thì càng không tốt. Dương thị lại nghe thấy lời của bọn họ, hình như trước kia cũng đã từng làm qua, còn là nữ nhi của mình chủ động hôn người ta, lúc ấy Dương thị xấu hổ đến mức không muốn gặp người khác, nữ nhi bà nuôi đúng là gan lớn hơn nam nhân.

Dương thị đâu còn dám ở lại đây nữa, liền hấp tấp trở về phòng, lúc ấy trong lòng Dương thị vô cùng run sợ, căn bản không ngủ được, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa, muốn xem khi nào Tam Nương trở về, nếu nàng vẫn không chịu vào thì bà sẽ mất hết bình tĩnh, cũng may không bao lâu nàng đã vào phòng, lúc này Dương thị mới yên tâm, nhắm mắt lại, không để nữ nhi phát hiện mình đã tỉnh dậy, trong lòng lại nghĩ đến con cái lớn không nghe lời cha nương nữa, chờ dọn vào trong thành, cũng nên tìm người của Lục gia thương lượng việc hôn nhân.

---

Đương nhiên Đỗ Hoa Thịnh không biết hai người trẻ kia đã xảy ra chuyện gì, trong mắt ông, bây giờ Dương thị quá bảo thủ!

Dương thị vẫn là không yên tâm, bà hiểu quá rõ nam nữ có tình hận không thể lúc nào cũng ở chung với nhau, lúc bà vừa thành thân với Đỗ Hoa Thịnh, ban ngày bà trôi qua nơm nớp lo sợ, buổi tối có thể nói với Đỗ Hoa Thịnh để được dỗ dành, làm cho trong lòng Dương thị không còn sợ hãi nữa, đương nhiên chuyện khuê phòng của hai người vô cùng hòa hợp.

Một lúc sau vẻ mặt Dương thị thay đổi, bà suy nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định đi qua nhìn một chút, Đỗ Hoa Thịnh gọi lại nhưng bà không chịu nghe, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

"Tam Nương, giữa trưa ăn cái gì vậy?"

Sau khi Dương thị vào phòng, ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Trạm, thấy hắn ngồi ở phía sau lòng bếp nhóm lửa, Tam Nương đang thái thịt, trong lòng mới yên tâm, bà nở nụ cười, che giấu sự bối rối của mình: "Ta đến xem con buổi trưa làm món gì."

Vừa nói xong lại nói tiếp: "Trạm ca, phòng bếp là chỗ mà nam nhân các con không nên đi vào, để là nhóm lửa cho, con ra ngoài trò chuyện với cha con đi."

Mặc dù trong lòng Lục Trạm vô cùng không muốn, nhưng nương đã mở miệng, hắn ở lại cũng không được, đành phải đứng lên đi ra ngoài, Dương thị lại đến ngồi phía sau lòng bếp, Đỗ Tam Nương nhìn nương của mình, nhíu mày, mặc dù nàng có mấy lời không tiện nói, nhưng lần này nương của nàng thật sự là quá đáng, Lục Trạm lại thật là đồ ngốc, vậy mà không nhìn ra nương đang đẩy hắn ra.

Thấy Lục Trạm đã đi xa, Đỗ Tam Nương mới nhẹ giọng nói: "Nương, có phải người có ý kiến gì với Lục Trạm không? Sao con cảm thấy người đang chĩa mũi nhọn về huynh ấy vậy?"

Dương thị xấu hổ: "Cái đứa nhỏ này, nói gì vậy, ta thích nó còn không kịp, làm gì có ý kiến chứ. Con cũng đừng suy nghĩ nhiều, nếu nương có ý kiến gì với nó, còn có thể đồng ý việc hôn sự của các con sao?"

Đỗ Tam Nương mím môi: " vậy người bảo huynh ấy đi làm gì, trước kia huynh ấy đến nhà của mình cũng không phải là không vào phòng bếp, ngày xưa cũng không thấy người nói như vậy. Người thể hiện một cách rõ ràng như vậy, con tưởng người ta không biết?"

Dương thị vô cùng xấu hổ, nếu để bà nói thật, bà thật sự không nói nên lời, nhưng nếu mà không nói, bà lại lo lắng, này còn chưa có thành thân đâu, nếu mà ở riêng không kiềm chế được thì sao?

"Này, cái đứa nhỏ này, người còn chưa gả đi, mà đã hướng về người ta sao. Nương đâu có chĩa mũi nhọn vào nó, hai đứa đang nói chuyện cưới gả, trước hôn sự vẫn nên ít gặp mặt nhau đi, miễn cho người khác nói lung tung."

Đỗ Tam Nương ngẩng đầu lên: "Có phải là có người nào nói gì không? Con với huynh ấy trong sạch, lúc hai người chúng con gặp mặt, đều không phải ở trước mặt người trong nhà sao, còn có thể nói xấu gì sao? Con biết suy nghĩ của mọi người, đều là lệnh cha mẹ, lời nói của bà mai, trước khi thành thân hai bên đều chưa từng gặp mặt. Nhưng cách con ban đầu quen biết huynh ấy lại không giống như vậy, tại sao con phải dựa vào suy nghĩ của mấy người khác? Hiện tại tình cảm con cùng Lục trạm rất tốt, dù sao cũng tốt hơn sau khi thành thân mới biết đối phương không hề hợp với bản thân, hôn sự mù quáng như vậy đã hại bao nhiêu người rồi? Nương, nếu người cảm thấy con làm người mất mặt, con cũng không thể nói gì hơn."

Dương thị không ngờ nàng còn có thể nói như vậy, thở dài: "Ta cũng chỉ là nói như vậy, được rồi, ta cũng không ngăn con. Chỉ là Tam Nương, ta chỉ nhắc cho con biết, là một cô nương vẫn phải có sự rụt rè nên có, nhưng tuyệt đối đừng làm chuyện sai trái. Con xem Thu thị đi, trước kia còn chưa thành thân liền đã ở chung một chỗ với nam nhân, về sau bụng lớn mới vội vàng thành thân, bị người ta chỉ trỏ sau lưng bao nhiêu năm chứ!"

Đỗ Tam Nương khẽ gật đầu: "Nương, nữ nhi của người biết chừng mực, con là loại người chỉ vì một nam nhân mà có thể hiến thân mình sao? Lại nói, Lục Trạm là người thành thật như vậy, huynh ấy sẽ không giờ trò của mấy công tử phong lưu đâu!"