Hầm ngục 1 - Phó bản tập sự - Chương 4: Thiếu gia trong lâu đài

Cù Đường hoàn toàn sững sờ.

Cậu ngẩn người ở một chỗ, người hầu kia cho rằng Cù Đường ngầm đồng ý, liền xốc chăn trên người Cù Đường lên, tay không an phận mà vuốt ve trên người Cù Đường.

Cù Đường giật mình, vội vàng đẩy người này ra, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Người hầu mỉn cười, lộ ra má lúm đồng tiền cùng răng nanh nhọn làm cho người khác bớt cảnh giác: “Thần tới hầu hạ tiểu thiếu gia.”

Cù Đường: “Không không không, ta không cần ngươi hầu hạ.”

“Chẳng lẽ tiểu thiếu gia muốn chọn người khác?” Sắc mặt người hầu tối sầm, không cam lòng mà dựa sát vào Cù Đường.

Tiểu thiếu gia vì trời nóng mà có chút đổ mồ hôi, tay căng thẳng đến mức nắm chặt chăn không chịu buông ra, dường như sợ hắn sẽ ăn thịt người, nhưng mỗi khi chạm mắt hắn, tiểu thiếu gia lại khẩn trương có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ bừng.

Dù đã biết rõ tính tình của tiểu thiếu gia nhưng hắn vẫn không nhịn được cười: “Thần không đủ tốt sao, chả phải tiểu thiếu gia vẫn luôn thích thần nhất à, chẳng lẽ ngài có tình mới rồi liền quên luôn tình cũ ư.”

Hắn càng dựa sát vào người cậu.

Tựa hồ trong giây tiếp theo sẽ chạm phải môi Cù Đường, cậu muốn đẩy người ra nhưng tay lại đυ.ng phải cơ bụng còn đang toả nhiệt. Tay Cù Đường như chạm phải lửa muốn thoát ra nhưng lại bị người nắm chặt lấy tay không chịu buông.

Cù Đường sắp khóc: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Người hầu nói: “Tiểu thiếu gia không thích? Đây là thần vì tiểu thiếu gia mà rèn luyện bản thân đấy.”

Mặc dù hắn vẫn đang mỉm cười nhưng ngữ điệu giống như bức bách Cù Đường làm cậu lùi về phía sau, đυ.ng phải bức tường không còn đường trốn thoát, chỉ có thể ngước nhìn tên đó.

Cù Đường trong lòng ủy khuất muốn chết: “Thứ như thế này ta mới——” không thích.

Lời còn chưa nói xong, trái tim đột nhiên đập mạnh, Cù Đường chỉ có thể đem lời nói nuốt trở vào.

Nguyên thân rốt cuộc có sở thích như vậy à, tại sao sẽ thích cơ bụng săn chắc—— nhưng đó không phải sở thích của cậu.

Cù Đường đang nói chuyện bình thường bỗng mắt trợn tròn đầy kinh hãi, như thấy phải điều gì đáng sợ, bộ dáng dường như sắp khóc nấc tới nơi.

Người hầu đành nói: “Thật xin lỗi, tiểu thiếu gia đừng nóng giận, thần chỉ là sợ nửa đêm tiểu thiếu gia sợ hãi, cho nên mới qua đây nhìn xem.”

Hắn liếc mắt nhìn Cù Đường một cách quái dị.

Nếu là ngày thường, tiểu thiếu gia hoặc là liền vui vẻ đồng ý, hoặc là liền phát giận đuổi hắn đi, nhưng hiện tại giống như hắn đang cố tình bắt nạt tiểu thiếu gia.

Quá mảnh mai yếu ớt.

Hắn buông ra, nhìn cổ tay Cù Đường có một vòng hồng, động tác cứng lại, sức lực của hắn lớn như vậy sao?

Hắn cố ý cọ tới cọ lui, dùng tay nhẹ nhàng nhéo vào cổ tay thiếu gia.

Một vết tích đỏ lập tức xuất hiện trên làn da trắng nõn của Cù Đường, giống như đóa hồng nở ở trên núi tuyết, diễm lệ mà lại quyến rũ, cố tình khóe mắt Cù Đường lúc này còn vương nước mắt không chịu rơi.

Một cơn lửa nóng không tên từ trong lòng hắn khiến hắn phát đau , nô bộc cố tình ấn đầu ngón tay để ngăn cỗ đau đớn bỗng xuất hiện ấy.

Cù Đường sụt sịt nói: “Ta mới không sợ hãi đâu.”

Vừa dứt lời, tiếng nức nở lại vang lên, gió ở xung quanh dường như nổi lên, Cù Đường nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống.

Tí tách... tí tách.

Trong hoàn cảnh đêm tĩnh lặng tăm tối, tiếng nước trở nên rõ ràng hơn, Cù Đường nháy mắt nín khóc, đôi mắt không ngừng đảo quanh, đột nhiên có chút vui mừng vì cậu đang dựa vào tường.