Chương 3

Sau đó là sôi nổi, một nhóm người đang đánh máy, qua màn hình có thể cảm nhận được tiếng gõ bàn phím.

Hứa Trí: [Tôi đi, tình huống thế nào, sao cậu lại mang giải vàng về đây?]

Hà Tử Khiên: [Diệu ca à, không phải anh cướp cúp của người ta chứ?]

Sở Diệu giải thích: [Lâm Khuynh không tới, giải thưởng là duyên phận.]

Ngụy Chi Dật: [Đậu má, lão ca cậu nhặt được hạng nhất a, nên đi mua xổ số.]

Nghiêm Lưu: [Nghe nói giải vàng có thể được cử đi học Hoa Đại, xong đời Diệu ca không thể cùng chúng ta cố gắng học tập.]

………

Sở Diệu không quan tâm đến sự lộn xộn trong nhóm, bỏ điện thoại xuống, lấy trong túi ra một viên kẹo bạc hà, nhét vào miệng.

Đáng lẽ đoạt huy chương vàng là một điều hạnh phúc, nhưng không hiểu sao anh không thể vui được.

Nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, anh đang nghĩ, điều gì khiến Lâm khuynh ngay cả có thể tiến cử Hoa Đại giải vàng cũng không cần?

Cậu ta coi thường nó hay đã có điều gì khác xảy ra?

Nửa khuôn mặt trắng bệch kia hiện lên trong đầu Sở Diệu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện cực kỳ quan trọng như cô ấy, cho nên mới hoảng hốt bỏ đi?

Hàm răng nhai kẹo bạc hà dừng lại, cô gái kia là Lâm Khuynh sao? Lâm Khuynh tên này nghe có vẻ giống con gái.

Nhưng anh cảm thấy không thể nào, nếu là cô thì nhất định phải có chuyện lớn, như vậy mấy phút nữa tới lượt lại không có ở đó, rõ ràng mấy phút nữa sẽ đến lượt cô.

Sở Diệu dùng đầu lưỡi khuấy động, vị bạc hà mát lạnh tan trong miệng khiến đầu óc tỉnh táo.

"Buzz buzz..."

Tiếng rung của điện thoại kéo Sở Diệu quay lại, quay lại cầm điện thoại, là Ngụy Chi Dật.

“Anh, anh làm gì vậy, nhóm náo nhiệt như vậy, tin nhắn cũng không trả lời.”

“Có chuyện gì sao?”

Giọng nói Sở Diệu lạnh lùng giống như giọt sương đọng trên lá cỏ buổi sớm . Ngụy Chi Dật đã quen, trong vòng này Sở Diệu là người bình tĩnh nhất, trời có sập cũng không nhíu mày, chín chắn và vững vàng không thuộc về thời đại này.

"Mẹ tôi nói gà ở Minh Thành rất ngon, cho nên muốn cậu ngày mai trở lại mang hai con."

“Dì muốn ăn hay cậu muốn ăn?”

Sở Diệu xoay người đi tới tủ lạnh lấy một chai nước đá

"Mẹ của tôi, nhất định là mẹ của tôi, nhờ cậu đó."

" Tiếng cười nịnh nọt của Ngụy Chi Dật truyền đến.

Nếu anh ấy nói muốn ăn, anh ấy vẫn có thể làm việc cho Sở Diệu và chuyển ra khỏi mẹ anh ấy.

Anh ngồi xuống và vặn nắp:

"Được, hiểu rồi."

Sở Diệu uống một ngụm nước đá trước khi ăn kẹo bạc hà và lại uống nước đá. Cả ngực anh dường như lạnh hơn vài độ, anh dường như đã trở về mùa đông trong thời tiết nóng bức này.

“Nếu cậu mua nó trong ngõ, hương vị là chính hãng và ngon ..."

Sở Diệu giơ tay cúp điện thoại, ồn ào.

……….

Lâm Khuynh chờ ở cầu thang, gần năm giờ cậu cũng từ phòng giải phẫu đi ra, cô không dám dựa quá gần, sợ mợ lại ầm ĩ kêu to làm cậu khó xử.

Mợ và Lâm Hồng Huy đều vào phòng bệnh, cô chờ ở bên ngoài nghe thấy bác sĩ nói khâu lại rất thuận lợi nhưng nhất định sẽ để lại sẹo, cậu cũng sắp năm mươi rồi năng lực chữa trị ở tuổi này đã không bằng lúc còn trẻ.

Lâm Khuynh hai tay giao nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, nếu như không phải sự tồn tại của cô, cậu và mợ cũng sẽ không cãi nhau, cậu cũng sẽ không bị thương.

Chẳng lẽ cô thật sự là ngôi sao chổi trong miệng Lâm Hồng Huy sao?

Ba tuổi mất mẹ, được bà ngoại nuôi lớn lên, bà ngoại cũng qua đời vào tháng năm năm nay bởi vì ung thư, hiện tại cậu lại như vậy người đối tốt với cô đều không có một kết quả tốt.

Không phải, bà ngoại nói cô là niềm tự hào của bà ngoại và mẹ.

Dương Hà đi ra múc nước, thoáng nhìn thấy Lâm Khuynh sắc mặt lại khó coi: "Cô còn đứng ở đây làm gì? Nhìn đau mắt, cút xa một chút.”

Lâm Khuynh không đáp lời bà ta, tính tình Dương Hà càng nói càng hăng hái, nếu Lâm Khuynh tranh luận Dương Hà có thể tiếp tục nói.

Thấy Lâm Khuynh như vậy, Dương Hà cũng không muốn cùng cô nói thêm cái gì, đi ra ngoài múc nước.

Lâm Khuynh đi vào xem cậu, Lâm Hồng Huy ngồi ở bên kia giường trống chơi game, thấy Lâm Khuynh đi vào trợn mắt: "Da mặt cô sao lại dày như vậy, còn tới làm gì?"

Cô làm như không nghe thấy, liếc mắt nhìn cậu một cái toàn bộ đầu đều bị băng vải bao bọc cũng không biết vết thương nặng bao nhiêu.

Cô đưa tay muốn kéo chăn trước ngực cậu lên một chút, lại bị Lâm Hồng Huy chạy tới đẩy ra:

"Cô làm cái gì? Đừng ở chỗ này giả mù sa mưa.”

Địch ý của Lâm Hồng Huy đối với cô cũng lớn như Dương Hà.

"Anh có thể hay không nhỏ giọng một chút, đừng ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi?"

Cho dù là lúc này, giọng nói Lâm Khuynh cũng vẫn là rất mềm mại, khiến anh ta vô thức mất đi khí thế.

Lời này vừa vặn bị Dương Hà trở về nghe được, lập tức bất mãn:

"Nếu không phải cô, anh ấy có thể làm phẫu thuật sao? Cô còn không biết xấu hổ nói Tiểu Huy, con gái không ai da mặt như thế nào dày như vậy đâu? Tôi bảo cô cút cô nghe không hiểu tiếng người sao?"

Dương Hà đặt bình nước xuống, bị tức đến xắn tay áo nếu như không phải Lâm Khuynh, cái nhà này vốn nên thuộc về vợ chồng bà ta, đều là bởi vì bà già đã chết kia nhất định phải giữ lại Lâm Khuynh, thật sự là không biết xấu hổ.

“Mợ, mợ im lặng một chút, sẽ đánh thức cậu."

Móng tay Lâm Khuynh cắm vào lòng bàn tay:

" Bây giờ con đi ngay, sẽ không chướng mắt mợ.”

Nói xong Lâm Khuynh xoay người đi ra ngoài, không muốn Dương Hà đánh thức cậu, từ lời bác sĩ vừa rồi mà nói cậu không nghiêm trọng như thông báo bệnh tình nguy kịch, nhưng Lâm Hồng Huy vẫn nói như vậy.

Cũng bởi vì anh ta thuận miệng nói một câu mà cúp đã không còn.

Bởi vì cô thật sự cực kỳ sợ hãi mấy chữ này, úc đầu bà nội được bác sĩ thông báo bệnh nặng, không lâu sau thì qua đời.

"Cô tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về, đi tìm cha cô đi, Vân gia có tiền như vậy không tìm sao nhất định phải đến nhà chúng chúng tôi, đúng là âm hồn bất tán."

Lâm Khuynh đi ra rất xa vẫn nghe thấy những lời này của Dương Hà, thoáng chốc nước mắt lại tranh nhau tuôn ra, cô chịu đựng đầu gối đau đớn chạy xuống cầu thang, một hơi chạy ra khỏi bệnh viện.

Nhưng không biết nên đi nơi nào, trong nhà kia đã không có tung tích của bà ngoại, Dương Hà vẫn luôn rất chán ghét bà ngoại, cho nên sau khi bà ngoại đi bắt đầu đem đồ đạc của bà ngoại đều đốt, thậm chí sửa sang lại nhà sửa một chút.