Chương 2

Cô vẫy tay gọi taxi, ngồi vào trong xe, ngón tay trắng bệch nắm chặt điện thoại di động, câu nói cuối cùng trên giao diện rất ngắn -- [nuôi không quen dã, chủng] ngắn ngủn sáu chữ, giống như là một thanh lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực Lâm Khuynh.

----------

Sở Diệu ôm cúp trở lại chỗ ngồi, tùy ý đặt cup xuống, đôi mắt hẹp dài lóe sáng, tầm mắt nhìn chằm chằm trên sân khấu, kế tiếp sẽ là giải thưởng có tổng thành tích tốt nhất.

Người đoạt giải vàng chỉ nhiều hơn anh một điểm.

Lần trao giải này anh vốn không muốn tới, nhưng lại thật sự rất tò mò đối với vị trí thứ nhất này, mọi người đều có lòng thắng thua.

“Tiếp theo xin mời người đạt được giải thưởng tổng thành tích tốt nhất, bạn học Lâm Khuynh đến từ trường Nhất Trung Minh Thành lên sân khấu lĩnh thưởng.”

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, toàn bộ hội trường đều có chút xao động, giải thưởng này đồng nghĩa với việc cậu ấy sẽ được nhận vào Hoa Đại, trường đại học tốt nhất Trung Quốc, tương đương với việc cấp ba còn chưa có bắt đầu, cũng đã kết thúc.

Ngay cả Sở Diệu cũng không ý thức được, anh đang nhíu mày từ trước đến nay người bình tĩnh như anh cũng sẽ có lúc khẩn trương.

Nhưng sau khi tiếng động chính là vô cùng yên tĩnh, bởi vì không ai đứng lên, tầm mắt mọi người đều đang tìm người này, trong hội trường bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Cuối cùng người dẫn chương trình trên sân khấu xác nhận:

"Đáng tiếc là bạn học Lâm Thanh không đến địa điểm tổ chức, theo quy định của cuộc thi, nếu bạn không thể có mặt ở đó thì có thể nhờ người thay mặt bạn nhận giải, nếu không thì coi như tự ý từ bỏ, nếu không có người thay mặt mình mời nhận giải, coi như tự nguyện từ bỏ lúc này phần thưởng tổng điểm tốt nhất sẽ lần lượt gia hạn sẽ đổi thành bạn học Sở Diệu đến từ trường Nhất Trung Lệ Thành, mời bạn học Sở Diệu lên sân khấu để nhận giải thưởng.”

Đôi mắt Sở Diệu co lại.

………

Lâm Khuynh ở bàn hướng dẫn hỏi vị trí phòng phẫu thuật, ngay cả thang máy cũng không muốn chờ, ba bước từng bước leo lên.

Khoảng cách tới tầng sáu chỉ còn có hai bậc thang, một chân cô mềm nhũn ngã xuống đất, đầu gối đập mạnh xuống bậc thang đau đến lập tức nước mắt giàn giụa.

May mắn là giữ chặt tay vịn, nếu không có lẽ đã lăn xuống cầu thang rồi. Cô đưa tay lên lau nước mắt và chịu đựng đau đớn, mợ Dương Hà ở cửa phòng phẫu thuật đi tới, em họ Lâm Hồng Huy ngồi ở một bên chơi điện thoại di động.

“Mợ, cậu thế nào rồi?”

Dương Hà vừa nhìn thấy Lâm Khuynh, sắc mặt càng khó coi, mở miệng lớn tiếng chất vấn:

"Tôi làm sao biết, lúc tìm không thấy bóng người, bây giờ tới làm gì?"

“Hôm nay con có một buổi lễ trao giải."

Lâm Khuynh cúi đầu, giọng ngập ngừng, cô biết mợ đang nổi giận.

“Còn giải thưởng thì sao? Giải thưởng ở đâu?"

"Con đến vội, lễ trao giải còn chưa bắt đầu."

"Toàn những lời dối trá, một bà già đã chết có thể nuôi dạy được điều gì tốt đẹp.”

Dương Hà hiển nhiên nửa chữ cũng không tin Lâm Khuynh.

Nghe mợ nói như vậy, Lâm Khuynh ngẩng đầu nhìn thẳng mợ, hốc mắt đỏ bừng lại quật cường:

"Mợ, mợ có thể mắng con, xin đừng mắng bà ngoại.”

“Tôi đã mắng thì sao? Cánh cô cứng rồi, còn dám trừng mắt với tôi xem tôi có đánh chết cô hay không?”

Dương Hà giơ tay lên muốn đánh Lâm Khuynh.

Lâm Khuynh theo bản năng giơ cánh tay lên ngăn cản, lui về phía sau vài bước.

"Người nhà của Lâm Duệ Chí ở đâu?" có y tá gọi, Dương Hà vì thể diện không nói gì nữa mà đi.

Lâm Khuynh thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt Lâm Hồng Huy:

"Cậu rốt cuộc làm sao vậy?”

"U, cô còn không biết xấu hổ mà đến, nếu không là bởi vì cô, ba mẹ tôi có thể cãi nhau sao? Ba tôi ngã một cái, mặt đâm vào trong thủy tinh, tôi nói cho cô biết, nếu ba tôi có xảy ra chuyện gì tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"

Lâm Hồng Huy cất điện thoại đứng dậy, mặc dù mới mười lăm tuổi nhưng đã cao hơn Lâm Khuynh cao hơn một nửa cái đầu, giọng điệu hung ác như là đối mặt với kẻ thù, mà không phải đối mặt với chị họ.

“Vì sao cãi nhau? "

Lâm Khuynh dường như không nghe được lời tàn nhẫn của Lâm Hồng Huy, cô muốn biết chân tướng.

"Còn không phải bà nội thiên vị, tôi mới là cháu trai của bà, bà tự nhiên đem tài sản đều cho cô, cô không biết xấu hổ sao?”

Lâm gia không tính là nhiều giàu có, hơn hai mươi vạn tài sản không phải là số lượng nhỏ, Lâm Khuynh rõ ràng có nhà của mình, lại thế nào cũng phải ở lại nhà bọn họ, chiếm lấy tài sản vốn thuộc về anh ta, dựa vào cái gì?”

"Bà ngoại cho tôi tiền là tiền ba tôi cho tôi tiền ăn học, không phải của hai người."

Lâm Khuynh cắn chặt răng, không cho nước mắt rơi xuống, cô không sai.

Dương Hà vừa nghe lời này:

"Này, cô đang nói cái gì vậy? Cô cái đồ thối tha, cha cô giàu như vậy, sao cô không về với ông ta? Cô ở nhà chúng tôi hơn mười năm cô còn muốn thế nào?”

Vì để cho cô có thể bình yên ở lại, bà ngoại khi còn sống còn đem tiền lương hưu của chính mình giao cho mợ, nếu như không phải bởi vì bà ngoại trên tay có này hai mươi vạn, sợ là cô đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà.

Lúc bà ngoại còn sống mợ còn có thể làm bộ dáng, chờ bà ngoại qua đời về cõi tiên mợ liền coi cô là cái đinh trong mắt, gai trong thịt, hận không thể nuốt sống cô.

Là cậu che chở cô vài phần, nhưng cũng bởi vì chuyện của cô, hai người lần lượt cãi nhau, lần này phải đến bệnh viện.

“Không có Lâm gia chúng tôi, cô đã sớm chết đói, số tiền kia đều là của chúng tôi!"

Dương Hà chống nạnh tức giận mắng, nếu như không phải bởi vì ở bên ngoài phòng phẫu thuật sợ là âm thanh cũng có thể làm sập tòa nhà.

Nhưng dù là như thế cũng có y tá nhắc nhở im lặng.

"Cô cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô, hãy ra khỏi đây càng xa càng tốt."

Dương Hà đưa lưng về phía Lâm Khuynh, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô lại càng tức giận, tốn bao nhiêu tiền mới nuôi ra một đại tiểu thư như vậy, nếu số tiền này cho Tiểu Huy thật tốt biết bao.

Lâm Khuynh cũng không muốn ở chỗ này ầm ĩ, đi ra ngoài vài bước nhưng không rời đi, đứng ở nơi Dương Hà không nhìn thấy, cắn rách môi mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng, nước mắt rốt cục cũng không nhịn được tuôn rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

……….

Sở Diệu ôm hai chiếc cúp trở về khách sạn, mới ngồi xuống giọng nói trong nhóm liền oanh tạc vào, anh không nhận đem ảnh chụp cúp gửi vào trong nhóm.