Chương 10.2

Anh cao hơn Vân Khuynh rất nhiều, cho nên cho dù ngồi, Sở Diệu vẫn cao hơn cô, nhìn sườn mặt của cô, hai người ngồi rất gần, phảng phất có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên gò má Vân Khuynh, lông mi rất dài, rất cong giống như một cây quạt nhỏ, da thịt trắng như mây, cái tên này ngược lại rất phù hợp với cô.

Vân Khuynh bị anh nhìn có chút co rúm lại, ánh mắt quá sắc bén, căn bản không giống người cùng tuổi.

Sở Diệu nhíu mày, thấy bộ dạng này của cô, đột nhiên nổi lên hứng thú trêu chọc cô, nghiêm trang nói:

"Ngại quá, tôi trước đây chưa từng gặp qua cậu, cậu nhận lầm người rồi.”

Vân Khuynh há hốc mồm, cô nhận lầm?

Làm sao có thể, Hứa Trí nói lúc trước anh đi Minh Thành, hơn nữa khuôn mặt này còn có thể nhầm sao?

Lớn lên đẹp như vậy, ngay cả bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ chuyên nghiệp cũng không làm được giống như đúc chứ?

“Có phải áp lực học tập của cậu rất lớn không?"

Vân Khuynh cảm thấy mình rất uyển chuyển.

Bởi vì áp lực học tập lớn, cho nên dẫn đến trí nhớ không tốt lắm, quên mất cô.

Sở Diệu nhíu mày, ánh mắt u ám: "Cậu cảm thấy thế nào?

“Vậy... chẳng lẽ cậu bị mắc bệnh prosopagnosia? "Vân Khuynh bĩu môi.

(*)bệnh prosopagnosia: bệnh mù mặt

Nhưng cũng không đến mức đó chứ, ấn tượng lần đó hẳn là rất sâu sắc mới đúng, hơn nữa cho dù quên mặt cô, cô cũng nói đến chuyện, cũng không đến mức còn không nhớ rõ cô.

“Cậu muốn nói gì?"

Sở Diệu đẩy sách về phía trước, ung dung nhìn cô.

Ánh mắt quá sắc bén, Vân Khuynh không chịu nổi, vội vàng xua tay:

"Không có gì không có gì, không nhớ thì thôi, chúng ta làm quen lại một chút, tôi tên Vân Khuynh, rất vui được ngồi cùng bàn với cậu.”

Thế nhân ai không thích mỹ nhân, Vân Khuynh tự nhiên cũng thích soái ca.

“Đừng vui vẻ quá sớm"

Sở Diệu một tay chống ở trên bàn phía sau, nghiêng người tới gần Vân Khuynh, giọng nói mang theo chút lười biếng

" Bạn học mới, tôi rất hung dữ, cậu tốt nhất... Tránh xa tôi một chút.”

“A?"

Vân Khuynh trừng mắt nhìn anh, cảm giác được mùi bạc hà quen thuộc tới gần, lại lui về phía sau.

Sở Diệu lùi lại một bước, đứng dậy đi ra ngoài.

Vân Khuynh thật lâu không có hoàn hồn, Sở Diệu rất hung dữ sao?

Hình như là có một chút.

Nhưng Thẩm Diệu nói anh rất tốt, hơn nữa Hứa Trí cùng Nghiêm Lưu nhiệt tình như vậy, lại là bạn tốt của anh, như vậy không thể càng hung dữ đúng không?

Vân Khuynh nhún vai, cảm thấy mình bị Sở Diệu đùa giỡn.

…….

Sở Diệu từ phòng học đi ra, đi lên tầng cao nhất, lúc này sân thượng im lặng, qua nửa giờ nữa sẽ có rất nhiều học sinh đến nơi này học thuộc lòng, nhất là sinh viên khoa văn, phải học thuộc nhiều thứ.

Lúc trước khoa tự nhiên cũng không kém nhiều lắm, sở dĩ lựa chọn khoa tự nhiên là bởi vì anh không thích mài rách miệng học thuộc lòng, phí nước miếng.

Hứa Trí từ phía sau xuất hiện, đưa cho anh vừa nghe Sprite”

"Uống cái này, ở trường học không thể uống rượu, uống tạm đi."

“Sao chỗ nào cũng có cậu."

Sở Diệu mở ra, nhấp một ngụm.

"Không thấy cậu ở phòng học, hỏi Bé Đáng Yêu nói cậu đi ra ngoài, tôi đoán cậu chính là tới nơi này."

Hứa Trí uống một ngụm coca đặt sang một bên.

Sở Diệu nghe vậy liếʍ khóe môi:

"Mới quen đã gọi thân mật như vậy, cậu có thể đừng đào hoa như vậy không?

“Chậc, Diệu ca, cậu nói lời này có ý gì, cậu không cảm thấy bạn học mới rất đáng yêu sao? Khuôn mặt tròn trịa như là trứng gà bóc, vừa trắng vừa mềm, giọng nói còn ngọt như là trộn mật.”

“Nếu lão Triệu có thể nhìn thấy miêu tả như vậy trong bài văn của cậu, nhất định sẽ rất vui mừng."

Sở Diệu vỗ vỗ bả vai cậu.

“Đi chết đi"

Hứa Trí nhún vai.

"Nói thật, cậu thật không biết Vân Khuynh à, vậy cậu tại sao phải đưa dù cho cậu ấy? Làm việc thiện đừng lừa tôi, hai người chúng ta từ nhỏ mặc một cái quần lớn lên, cậu có thể làm chuyện tốt gì."