Khai giảng được ba tuần.
“Hội Sinh Viên?”
Động tác của Đinh Thiển trên gõ bàn phím chợt dừng lại, một giây sau tay lại tiếp tục gõ.
“Không có hứng thú.”
Tống Dao ngồi bên cạnh không ngừng lải nhải: “ Thế nhưng Diva cũng ở trong Hội Sinh Viên nha, anh ấy là chủ tịch Hội Sinh Viên đó!”
“Đó là nam thần của cậu.” Đinh Thiển mỉm cười, nghiêng mắt nhìn về phía Tống Dao, ”Hơn nữa đối với bình hoa tớ không hứng thú… Cloisonné cũng vô dụng.”
“Đinh Tiểu Thiển!!! Cậu lại dìm hàng D thần của tớ!”
Tống Dao véo một cái vào eo Đinh Thiển, lại chỉ thấy Đinh Thiển như cười như không nhìn cô ấy, Tống Dao cũng liền mềm nhũn ra, duỗi tay kéo váy của Đinh Thiển, giọng nhỏ nhẹ mềm mại:
“Tiểu Thiển ~ đi đăng ký cùng tớ đi mà Tiểu Thiển ~~~~”
Bị âm cuối nhão nhoét của Tống Dao dày vò đến không thể nào chịu nổi, Đinh Thiển đầu hàng: “Được được được, đi đi đi.”
Vì sáu chữ này, ở nửa học kỳ sau Đinh Thiển liền hối hận đến xanh cả ruột.
=====
Cuối cùng, Đinh Thiển vẫn điền vào đơn đăng ký tham gia Hội Sinh Viên.
Chỉ là Tống Dao nhớ nhầm hạn chót nộp đơn, chỉ còn mười phút nữa là hết hạn đăng ký, hai cô mới bất ngờ biết được chuyện này.
Lúc đó bọn cô vừa mới đến phòng học, mười phút sau cũng vừa vặn là tiết Tiếng Anh đầu tiên trong học kỳ.
Mà tòa nhà dạy học lại cách tòa nhà hành chính đến nửa sân trường. Thông thường, muốn đi bộ đến đó cũng phải hơn mười phút.
“Tiểu Thiển làm sao bây giờ?” Tống Dao buồn bã hỏi.
“Muốn gặp Diva, không nhất thiết phải gia nhập vào Hội Sinh Viên.” Đinh Thiển hoàn toàn bình tĩnh.
Tống Dao lắc đầu: “Tớ muốn tham gia Hội Sinh Viên, không phải chỉ vì Diva…. thế nhưng bây giờ đều bị tớ phá hỏng…..”
Nhìn hốc mắt bắt đầu đỏ lên của Tống Dao, Đinh Thiển thở dài, vươn tay ra cười cười nhéo má cô ấy: “Mất mặt quá, bạn học Tống tiểu Dao ạ”.
Nói xong, Đinh Thiển ngồi xổm xuống, buộc chặt lại dây giày của đôi giày vải, sau đó đứng lên, lấy đi hai tờ đơn đăng ký trên tay Tống Dao.
“May mắn hôm nay tớ không mặc váy.”
Không chờ Tống Dao phản ứng, Đinh Thiển cầm lấy đơn đăng ký bước ra khỏi lớp, bước chân cực nhanh đi xuống cầu thang.
Kết quả vừa ra khỏi tòa nhà giảng dạy, cô lại chạm mặt Đổng Thịnh.
Đổng Thịnh vừa thấy Đinh Thiển, đôi mắt liền sáng ngời.
“Đàn em? Trùng hợp như vậy? Xem ra chúng ta thực sự có duyên phận nha.”
“Chào học trưởng, không trùng hợp, tôi muốn đi nộp đơn đăng ký, ngài cứ đi thong thả.”
Sau khi Đinh Thiển dùng giọng điệu cứng nhắc không gợn sóng nói xong thì cô buộc chặt lại mái tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn của mình, cũng không đợi Đổng Thịnh trả lời, Đinh Thiển đã tăng tốc chạy ra ngoài.
Gương mặt xinh đẹp cùng sức bật kinh người, khiến Đổng Thịnh cùng với bạn học đi ngang qua nghẹn họng trân trối nhìn theo.
Đinh Thiển đã cách đó hơn mười mét.
*****
Năm phút trước khi hết hạn, cô đặt 2 tờ đơn đăng ký trước mặt thư ký chịu trách nhiệm của Hội Sinh Viên, Đinh Thiển hai tay chống trên bàn làm việc hít sâu vài cái.
Mà lúc này, thư ký học năm hai của Hội Sinh Viên đang ngồi sau bàn làm việc cũng bị đàn em xinh đẹp bay đến như một cơn gió này hù dọa không nhẹ, do dự một chút rồi mới cẩn thận hỏi: “Đàn em này, em không…..”
“Cảm ơn học trưởng đã quan tâm, em không sao, chỉ là đang vội thôi ạ.”
Âm cuối vừa dứt, Đinh Thiển đã ra đến cửa phòng, đi về hướng cầu thang xuống lầu.
Mà Cố Cảnh Sâm vừa từ phòng chủ tịch Hội Sinh Viên sát bên bước ra, bước chân chợt dừng lại nhìn đến bóng lưng ấy, đôi mắt khẽ nheo lại, sau đó đổi hướng, đi theo xuống dưới lầu.
Đinh Thiển đi xuống dưới lầu, còn chưa được mười mét, đã bị người ta duỗi tay chặn lại.
Vẫn là Đổng Thịnh.
“Anh đoán được đàn em đến Hội Sinh Viên nộp đơn đăng ký.” Đổng Thịnh nở nụ cười, “Hội Sinh Viên năm nay cạnh tranh kịch liệt, rất khó vào đó nha….. Nhưng mà đúng lúc, anh cũng có quen một vài vị trưởng ban trong đó.”
Giọng nói anh ta dừng lại, ý tứ sâu xa nhìn về phía Đinh Thiển,
Đinh Thiển hít sâu, duy trì nụ cười, sau đó ngẩng mặt lên: “Học trưởng, tôi còn phải lên lớp, thật sự không có thời gian tán gẫu với ngài, xin ngài nhường đường một chút.”
Nói xong, Đinh Thiển liền muốn đi vòng qua hướng bên kia.
Đổng Thịnh lại dời một bước sang bên cạnh, lần nữa ngăn cản đường đi của Đinh Thiển.
“Đàn em, em đúng là học sinh ngoan nha———– Học Đại học mà không có cúp tiết, thì sao có thể gọi là hoàn thành Đại học một cách hoàn mỹ được chứ.”
Đôi mắt Đinh Thiển trầm xuống: “Tôi thích sự không hoàn mỹ, học trưởng có thể tránh ra được chứ?”
Đáng tiếc Đổng Thịnh là người luôn được nâng niu nịnh bợ từ nhỏ đến lớn, nên không chút nào nhận ra cảm xúc thay đổi của Đinh Thiển.
Cho nên anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười bước lên một bước chặn cô lại.
Đinh Thiển lùi về sau.
Đổng Thịnh cười nói: “Thật ra anh rất thích sự hoàn mỹ, đặc biệt giống như kiểu đàn em đây……..”
Lời anh ta còn chưa dứt, tiếng chuông báo vào học đã vang lên khắp sân trường.
Trong lòng của Đinh Thiển phiền muộn, lửa giận không thể kiềm chế được nữa.
Cô ngẩng đầu lên, sắc mặt không chút thay đổi, ngũ quan vẫn xinh đẹp như cũ, Đổng Thịnh ở khoảng cách gần nhìn đến ngẩn ngơ.
“Chó ngoan không cản đường, học trưởng”
Câu nói vừa thốt ra, đã khiến Đổng Thịnh vừa mới phục hồi tinh thần giận đến đỏ mặt.
“….. Đinh Thiển! Đổng Thịnh anh có thể thích em, em còn không biết quý trọng? Em cho là ngoại trừ khuôn mặt thì em còn có vốn liếng gì để kiêu ngạo chứ?!”
Đinh Thiển nghe vậy thì đôi môi đỏ mọng cong lên, cô khẽ nghiêng đầu, gương mặt vốn đã xinh đẹp nay còn xuất hiện thêm nét hoạt bát tinh nghịch hiếm thấy, nhưng lại tựa như rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Thích?”
Đổng Thịnh sững sờ hai giây.
Sau khi hoàn hồn anh ta mỉm cười lại duỗi tay hướng về gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ.
Đáy mắt Đinh Thiển lạnh xuống, không những không né, ngược lại còn nghiêng người tiến liến nửa bước, túm lấy cổ áo của Đổng Thịnh, cổ tay bỗng nhiên dùng lực, sượt qua vai rồi tàn nhẫn quật ngã người xuống đất.
Người đi đường xung quanh giật mình thấp giọng kinh ngạc la lên.
Mà Cố Cảnh Sâm đang đứng ở bên ngoài cổng chính của tòa nhà hành chính, lưng dựa vào cột nhìn toàn bộ quá trình liền không nhịn được, sau đó tránh tầm mắt bên cạnh mà cười khẽ một tiếng.
Phía bên kia, Đinh Thiển khụy chân ngồi chồm hổm xuống, thương hại nhìn thoáng qua Đổng Thịnh vừa bị quăng ngã đang ngất ngây con gà tây, giọng nói réo rắt êm tai:
“Tôi không có vốn liếng gì đặc biệt, nhưng mà để đánh cho anh quỳ xuống kêu cha gọi mẹ thì không có vấn đề gì….. Học trưởng muốn thử không?”
Đổng Thịnh nằm trên mặt đất mặt đỏ đến nhỏ máu.
Đinh Thiển cũng không thèm để ý, đứng dậy rời đi.
=====
Việc đăng ký tham gia Hội Sinh Viên kết thúc, một vòng phỏng vấn rất nhanh đã bắt đầu.
Mỗi ban trong Hội Sinh Viên chia ra mượn phòng học, ban thư ký sẽ thống nhất thông báo vị trí cho các ứng viên, và sau đó các thành viên của mỗi ban sẽ được vinh dự bước lên chỗ ngồi của người phỏng vấn.
Hơn tám giờ tối thứ bảy, tòa nhà dạy học số ba phòng 607.
“Đám tôn tử Ban Tuyên truyền kia, lần trước làm cái mục tuyển người cho Ban Kỹ thuật chúng ta quả thật độ nổi tiếng quá thấp!” Phó Ban Vương Vũ Đông lật qua lật lại tờ ghi danh trong tay, sắc mặt khó coi: “Nhìn vào đống đơn đăng ký thật ít ỏi này xem!”
“Bình tĩnh nào.” Trưởng ban Phương Hạo cười vỗ vỗ vai Vương Vũ Đông, “Không phải năm nào Ban Kỹ thuật cũng là ban ít người nhất trong Hội Sinh Viên sao? Nhưng mà dám đăng ký vào ban của chúng ta thì bình thường đều là tài năng chân chính, chất lượng hơn số lượng mà phải không.”
“Trưởng ban anh khoan hãy nói, năm nay quả thật là có một người ‘chất lượng’ có thể nghiền nát những đàn em năm nhất của ban khác.”
Vương Vũ Đông lấy ra một tờ đơn đăng ký, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
“Tôi biết rõ,” Phương Hạo nhìn gương mặt tinh xảo trên mục ảnh chụp trong đơn đăng ký, cô gái có đôi mắt trong sáng và xinh đẹp, “ Hoa khôi của Khoa máy tính sao.”
Một phó ban khác là Trương San San cũng sáp lại: “Cô em này lợi hại lắm nha, nghe nói vào cái ngày nộp đơn đăng ký, đã quật ngã anh chàng cao phú soái cùng khoa quấy rầy không buông cô nàng xuống đất ngay dưới lầu toà hành chính rất lành nghề nha.”
Vương Vũ Đông cười to: “Một dũng sĩ như vậy, nhất định phải giữ lại cho Ban Kỹ năng chúng ta! Người này….”
“ Cốc cốc cốc”
Cánh cửa đang đóng chặt của phòng học đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau ba giây có người đẩy cửa bước vào.
Vương Vũ Đông đang nói bị cắt ngang thì có chút không vui quay mặt qua nhìn: “Bạn học, còn chưa tới thời gian phỏng vấn, bạn phải đến phòng chờ, đợi thông…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Trong phòng học yên lặng như tờ vài giây.
Phương Hạo là người đầu tiên có phản ứng, vội đứng lên, do đứng dậy quá nhanh còn bị đυ.ng phải cạnh bàn, đau đến nhe răng: “Chủ tịch Cố, sao anh lại đến đây?”
Những người khác lúc này cũng hoàn hồn lại, ào ào đứng dậy chào, “Chủ tịch Cố”
Chàng trai đi vào trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo cùng ống tay áo được thêu bằng những sợi chỉ màu vàng thẫm, ở bên dưới là quần tây cắt may vừa người, làm nổi bật lên đôi chân thon dài thẳng tắp. Hơn nữa còn là vai rộng eo nhỏ, áo sơ mi cùng quần tây đã thành công phác họa ra vẻ đẹp của đường cong cơ bắp của anh………Hoàn toàn là một cái móc treo đồ hoàn mỹ trời sinh.
Sau khi đóng lại cánh cửa phòng học ở phía sau, một đôi mắt đen như mực trong trẻo lại lạnh lùng nhìn qua.
“…..” Toàn bộ thành viên Ban Kỹ thuật không tự chủ mà đứng thẳng sống lưng, giống như đang phải chuẩn bị tiếp nhận một cuộc điều tra.
Vẻ mặt chàng trai lạnh nhạt, nhưng ngược lại giọng nói quả thật tương xứng với gương mặt anh tuấn hơn người.
“Lần tuyển thành viên mới năm nay, tôi sẽ tham gia tuyển chọn cùng Ban Kỹ thuật.”
Không biết ai trong sáu người trong phòng đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, Phương Hạo hoàn hồn, vội vã tránh sang một bên: “Chủ tịch Cố, anh ngồi bên này.”
“Không cần.” Đôi chân dài thẳng tắp của Cố Cảnh Sâm sải bước đi đến chỗ ghế phỏng vấn xa nhất phía bên trái, ngồi xuống: “Các cậu tự nhiên, coi như không có tôi ở đây là được.”
“….”
Mọi người gian nan thu hồi ánh mắt.
Trương San San ngồi ở phía bên phải tận dụng lợi thế địa lý, lấy điện thoại di động ra chỉnh chế độ im lặng, rồi lén chụp một tấm nhìn nghiêng của người nọ.
Sau đó, cô ấy ấn mở ra nhóm Wechat.
[Ban Kỹ thuật Trương San San]: Thần long thấy đầu không thấy đuôi (1) Chủ tịch Cố đến ban tớ thị sát :).
(1) nguyên văn: thần long kiến thủ bất kiến vĩ, ám chỉ sự bí ẩn. (nguồn: Phong My)
[Ban Kỹ thuật Trương San San]: [ hình ảnh]
Nửa phút sau, thành viên năm hai của Hội Sinh Viên trong nhóm chat bùng nổ.
“Trưởng ban Phương.”
Trong phòng học yên tĩnh, một giọng nam trầm thấp sạch sẽ đột nhiên vang lên.
Phương Hạo đang còn ở bên trong nhóm chat đắc ý khoe khoang, chột dạ rùng mình: “Chủ tịch?”
“Đưa đơn đăng ký qua cho tôi xem một chút,” Chàng trai đang ngồi bên cửa sổ, nghiêng mặt nhìn qua, “Được chứ?”
“ Tất nhiên, không vấn đề gì.” Phương Hạo đứng dậy đem đơn qua.
Cố Cảnh Sâm duỗi tay nhận lấy, đốt ngón tay thon trắng cầm lấy xấp đơn đăng ký.
Đôi mắt đen như mực vốn dĩ yên tĩnh như giếng nước, cho đến khi nhìn thấy một tờ đơn đăng ký, bỗng dưng dừng một chút.
Đinh, Thiển.
Khóe môi Cố Cảnh Sâm khẽ cong lên.
….
Bốn năm trước.
Cố Cảnh Sâm là một học trưởng cấp ba ưu tú, đến trường cấp hai để diễn thuyết cho các đàn em.
Trong hậu trường của hội trường, anh từ trong phòng thay đồ đi ra, vừa qua chỗ ngoặt, liền thấy hai cô bé.
——– Đầm dạ hội xinh đẹp, là người dẫn chương trình được trường cấp hai tuyển chọn.
Một người trong đó, eo nhỏ mảnh mai, bắp chân trắng như tuyết, bóng lưng quen thuộc khiến cho Cố Cảnh Sâm kìm lòng không nổi mà dừng bước chân.
Chính sự tạm dừng này mà anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Đinh Thiển, cậu đúng thật là người tối cổ nha! Cố Cảnh Sâm là hot boy nam thần số một của Nhất Trung đó!!!”
“ Cố Cảnh Thần?” (2)
(2) Tên pinyin của Bình hoa Tiểu Sâm là “ Gù jǐng chēn”. Mà chữ Thần phiên âm là “Chén” nên bạn học Tiểu Thiển nghe nhầm hai chữ này với nhau.
Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng êm tai giống như ngày hôm đó.
Khi cô gọi tên anh, trái tim anh dường như có một chiếc lông vũ mềm mại nhẹ lướt qua tim.
Cố Cảnh Sâm hiếm thấy mà căng thẳng một giây, ngay cả việc cô phát âm sai tên anh rõ ràng cũng không so đo.
Sau đó, anh liền nghe thấy tiếng cười không thể nào kiềm chế được…
“Đàn ông con trai, sao tên lại như con gái vậy?”
Đàn ông con trai tên như con gái đứng ở ngay chỗ ngoặt hành lang phía sau lưng cô ấy, ngũ quan thanh nhã, mặt không chút thay đổi, sau đó từ từ híp mắt lại.
=====
Đinh Thiển được thông báo cô thuộc nhóm phỏng vấn đầu tiên, những sinh viên cùng đợt thoạt nhìn đều căng thẳng như sắp phải ra chiến trường, chỉ có cô bình tĩnh nhàn nhã ngồi lau miếng dán màn hình.
Vì vậy, cho đến khi cô vào phòng phỏng vấn, cô vẫn còn suy nghĩ về chỗ lỗ hổng của nguyên tắc đo lường của miếng dán màn hình.
Đôi mắt trong trạng thái trống rỗng.
Phương Hạo ngồi ở chính giữa để mọi người tự giới thiệu bản thân, không cần xếp hàng trước sau, thứ tự hoàn toàn dựa trên mong muốn cá nhân.
Biết rõ đây cũng là câu hỏi đầu tiên của nhóm người phỏng vấn, trừ hai người đầu tiên giới thiệu có chút căng thẳng ra, thì sau đó đều là tranh nhau nói.
Các học trưởng, học tỷ của Ban Kỹ thuật cũng dựa vào đó mà đưa ra một số câu hỏi nhỏ.
Đinh Thiển là người cuối cùng, giống như lúc ở lớp học, vẫn tự giới thiệu bản thân ngắn gọn như cũ:
“ Đinh Thiển, 18 tuổi, sức lớn miệng độc kỹ thuật trạch.”
Đơn giản, cực kỳ có cá tính.
Vốn là đối tượng được chú ý trọng điểm, sau phần giới thiệu, các sinh viên năm hai đang lật lại thông tin ở phía sau đều ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Vương Vũ Đông hắng giọng một cái, treo lên một khuôn mặt tươi cười “ hòa ái” mang cấp độ học trưởng, vừa định nói chuyện.
Chàng trai góc bên trái nửa giờ đầu vốn yên tĩnh, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ bỗng dưng mở miệng, âm thanh trầm thấp từ tính.
“ Đinh Thiển…”
Người nọ theo giọng nói nghiêng mắt nhìn lại, ngũ quan anh tuấn bức người, một đôi mắt thâm thúy còn đen hơn so với bóng đêm bên ngoài.
Một chút ý cười hiếm hoi nhiễm lên đôi mắt chỉ chứa thân ảnh của một người.
“Có thể đánh người ta đến kêu cha gọi mẹ, tại sao lại đặt tên con gái thế?”
Đinh Thiển: “…”