Sở Thừa Hi thực sự không liên kết con búp bê này với chính mình, bởi vì đừng nói đến việc y có giống nó không, đây không giống người! Chỉ nghĩ rằng tính khí trẻ con của Sở Minh Tuệ đang phát tác, không biết nhặt được từ đâu để giải buồn. Chao ôi, căn bản giống như con Samoyed mà y nuôi ở nhà, luôn thích ngậm một số đồ chơi lạ lẫm về nhà.
"Quên chuyện đó đi, ta vừa mới biết hôm nay cũng là sinh nhật của đệ, ta tới vội, không kịp chuẩn bị lễ vật, bánh ngọt của Trường Xuân cung nổi danh khắp cả cung, đệ nên ăn thử xem."
Vừa nói, Sở Thừa Hi vừa lấy từ trong vạt áo ra những chiếc bánh ngọt hoa bọc trong lụa tinh xảo, hình hoa mẫu đơn, hoa bách hợp, hoa mai, hoa sen, v.v. in ra các hình dạng khuôn mẫu hoa, tinh xảo đẹp đẽ không giống như đồ ăn mà trái lại giống vật trang trí xinh đẹp, đoá hoa đủ loại màu sắc bên trong chứa đầy các loại nhân như đậu đỏ, hạt vừng, đậu phộng,... So với các loại đồ ăn vặt hiện đại thì hơi bình thường không có gì mới mẻ, nhưng đối với Sở Minh Tuệ, người gần như không có thức ăn mà nói thì đó chắc chắn là một bất ngờ lớn.
Vốn tưởng rằng Sở Minh Tuệ sẽ cao hứng chạy qua ăn chút điểm tâm, không ngờ hai tay đối phương vẫn đang ôm con búp bê xấu xí, ngẩng đầu lên một hồi, rơm rớm nước mắt nói: "Không có việc gì, Thừa Hi ca ca có thể tới thăm ta, coi như đêm nay Tiểu Thất chết cũng cam tâm tình nguyện, nào dám mơ mộng xa vời lễ vật."
So với vẻ ngoài, Sở Minh Tuệ sinh ra đã có vẻ ngoài mềm mại, nữ tính hơn, cộng thêm một đôi đồng tử màu tím mộng mơ, ở tuổi này lại càng không thể phân biệt được, giống như một tiên nữ xinh đẹp vậy, đôi mắt ướt áp long lanh, chóp mũi hơi đỏ.
Sở Thừa Hi: "..."
"Ha ha, lừa đệ! Tại sao không mang quà sinh nhật cho đệ? Đệ xem, đây là cái gì?"
Nghe được điều này, đôi mắt của Sở Minh Tuệ sáng lên ngay lập tức.
"Đệ có thích cái dây buộc tóc này không?"
Chiêu này của Sở Thừa Hi kỳ thật là trước tiên bị trấn áp sau đó mới nâng lên, dù sao cho đi như vậy quá bình thường, căn bản không có khắc sâu ấn tượng gì.
Đó là một chiếc băng đô sa tanh mềm trơn màu tím đậm, có hoa văn màu bạc tỏa sáng rực rỡ, phía cuối rủ xuống hai chiếc lá ngọc bội màu tím nhạt, tóc của Sở Minh Tuệ dày như tảo, nếu xoã thì rất bất tiện, nếu dùng vật này buộc lên, thứ nhất là sảng khoái, hai là đẹp đẽ, khi đi lại, hai chiếc lá ngọc bích ở cuối đan vào nhau, phát ra âm thanh trong trẻo và nhẹ nhàng, dễ chịu như nước suối chảy, tâm trạng cũng được cải thiện .
Sở Minh Huệ vẻ mặt kinh ngạc cầm lấy dây buộc tóc, nghi ngờ đây là nằm mơ: "Ta chỉ là tùy tiện nhắc tới, vậy mà huynh lại nhớ tới?"
“Nếu đã nhắc qua với ta, ta làm sao có thể quên?” Tiểu Hoàng tử cười nói.
Muốn ôm đùi của ngươi, làm sao có thể bất cẩn?